Bởi vì ở trong mộng, khi hắn bị điều ra ngoại thành làm việc là đến
huyện Yến Thành 5 năm, hắn chính là người khai thông dòng sông xây
dựng bến tàu lập được công lớn.
Mà lúc có thi thể Bàng Lục Nhi đã hóa cốt nào biết được những chuyện
này..
Huyện Yến Thành nói gần nhưng cũng mất một ngày đi xe.
Trịnh Tuân đưa hai mẹ con họ đi vòng vòng như thể đã thuộc làu đường
đi, Lục Nhi chỉ lo ngắm nhìn xung quanh, không để ý tới điều kỳ lạ này.
“Lục Nhi, nàng thấy thế nào?”
Lục Nhi hài lòng, ôm Nguyên Nhi đáp: “Rất tốt!”
Trịnh Tuân giúp Lục Nhi chọn một căn nhà vừa phải, hai người tiến vào,
chủ nhà ra giá 48 lượng bạc, vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của Lục
Nhi, cách vách là ngôi chùa bên trong hẻm, không xa huyện lắm, xung
quanh tương đối yên tĩnh.
Trịnh Tuân giúp nàng làm xong công văn, lại không chịu rời đi.
“Qua đầu năm ta phải lên kinh thành, Lục Nhi, phụ tử chúng ta nên ở
bên nhau nhiều hơn.” Nói rồi hắn chỉ vào Nguyên Nhi.
Bàng Lục Nhi nghẹn lời, cuối cùng chỉ vào gian nhà phía đông nói:
“Tạm thời ngươi ở chỗ đó đi!”
Trịnh Tuân tuy ở nhà nàng nhưng dễ gì nàng cho hắn ra cửa. Ngày đầu
tiên nàng chuyển nhà đến, nàng đã nói với hàng xóm, mình là quả phụ
mang tang trượng phu, trượng phu để lại hài tử này, nó lấy theo họ mẹ.
Nàng cũng không thể ngờ mình sẽ trở thành chủ đề bàn tán của mọi
người.
Cũng may thời gian này bên ngoài lạnh lẽo, người đi lại trên đường cũng
ít hơn mọi khi.
Trịnh Tuân nói là ở gian nhà phía đông, thực ra phân nửa thời gian đều
bò lên giường Lục Nhi.
Sau khi sinh Nguyên Nhi, thân mình nàng nảy nở, chuyện này không cần
nói, nàng cảm thấy rất thoải mái. Sở dĩ nàng còn dung túng Trịnh Tuân
bò lên giường cũng là vì nguyên nhân này.
Còn về chuyện nếu không phải Trịnh Tuân thì nàng không làm, nàng
nghĩ có lẽ không phải vậy, nếu chuyện kéo dài, nàng không chia tay
Phùng Thương thì nói không chừng cũng đã hành sự rồi.
Tình cảm nàng đối với Trịnh Tuân nhạt nhòa, những oán hận đời trước
cũng đều tiêu tan ít nhiều, nàng đã từng nói với Phùng Thương “sẽ
không đồng hành cùng hắn”, đương nhiên cũng sẽ không ở một chỗ với
hắn.
Từ lúc bắt đầu, nàng đã quyết định như vậy.
Năm ngoái vào tháng 11, Trịnh Tuân chính thức lên kinh đi thi, hiện tại
Nguyên Nhi đã ba tháng, biết ngẩng đầu nhìn người, còn hướng về phía
hắn cười, lâu lâu sẽ túm ngón tay hắn mà gặm, gặm đến nước dãi đều
chảy ra.
So với những đứa trẻ nhận nuôi trong mộng kia không giống nhau,
những hài tử đó càng giống thuộc hạ của hắn hơn. Đâu thể so với
Nguyên Nhi, nó không sợ hắn chút nào, đôi mắt đen láy mở to nhìn hắn,
khiến hắn không thể buông tay.
Người đời thường nói “ôm tôn không ôm tử”, còn hắn lại rất thích ôm
Nguyên Nhi.
Trời lạnh, hắn không dám đưa Nguyên Nhi ra ngoài, cứ đặt ở trên
giường đất nung lên cho ấm, mặc ít quần áo lại. Trịnh Tuân ngồi một
bên, nhìn tên tiểu tử này bắt lấy chân mình, muốn lật.
Lục Nhi cũng không vui khi nhìn thấy Trịnh Tuân gần gũi với Nguyên
Nhi thế này, không phải có ý gì khác, nàng chỉ nghĩ cho Trịnh Tuân thôi.
Nàng nghĩ rất đơn giản, Trịnh Tuân và Nguyên Nhi đã định là phụ tử
huyết mạch, mà Nguyên Nhi lại không có trong gia phả của Trịnh Tuân.
Vài ngày trước đó, Trịnh Tuân nhập vào gia phả Trịnh gia, chỗ thê tử vẫn
còn bỏ trống.
Tên của Nguyên Nhi là Bàng Thừa Nguyên, nó đương nhiên nằm trong
gia phả của Bàng gia. Tuy rằng Trịnh Tuân là phụ thân, nó là trưởng tử
nhưng khi nó sinh ra phụ mẫu nó đã hòa li rồi, suy cho cùng thì nó và
Trịnh Tuân không có quan hệ hợp pháp nào.
Có vướng bận này, sau này Trịnh Tuân sẽ càng thêm phiền não.
Trịnh Tuân nghe Bàng Lục Nhi nói, qua một lúc hắn lại đáp: “Nói chung
là huyết mạch liền tâm, bất luận sau này thế nào, với đạo lý làm người
sao có thể vứt bỏ được, đúng không, Lục Nhi?”
Lúc hắn nói lời này, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào nàng.
Lục Nhi bị hắn nhìn, không hiểu sao lại chột dạ, tìm cái cớ ra khỏi nhà:
“Ta đi nấu cháo cho Nguyên Nhi!”
–
Vào mùa đông, không có việc gì làm.
Trịnh Tuân rảnh rỗi, dạy Lục Nhi mấy chữ, còn nàng không có cách nào
cự tuyệt được.
Trịnh Tuân dạy nàng viết tên Nguyên Nhi.