Sắc mặt Trịnh Tuân không vui, hắn rút thân thể ra khỏi huyệt nàng. Lục
Nhi không thoải mái, nàng uể oải nằm trên giường, giữa hai chân nàng là
một mớ hỗn độn, tinh dịch hòa lẫn với tơ máu.
Trước ngực nàng còn in lên dấu tay của hắn, vòng eo cũng có, một mảng
hồng thật lớn, thân thể Lục Nhi vừa trắng vừa mềm, trông rất mê người.
“Trịnh Tuân, ta muốn rửa, người ta khó chịu lắm!” Lục Nhi nức nở, khóe
mắt còn vương giọt nước mắt.
Nàng ghét nơi kia dính nhớp, cho nên dang rộng hai chân, không quan
tâm đến nơi riêng tư bị lộ ra thế nào. Nhưng nàng vừa mới phá thân lại
kéo căng mị thịt ra như vậy, cơn đau ập đến khiến nàng cắn răng trợn
mắt.
Trong lòng Trịnh Tuân lộ ra tia áy náy, hắn khẽ nói với Lục Nhi: “Nàng
chờ ta một lát, ta đi đun nước cho nàng!”
Đến khi hắn trở về, Lục Nhi đã nghiêng đầu ngủ.
Trịnh Tuân lau rửa người cho nàng, tuy là nàng hét rất to, nhưng dấu vết
để lại trên người và hoa huy*t kia sau khi lau chùi qua trông cũng bình
thường, không tổn thương gì.
Mà hắn cùng lắm cũng chỉ vào được một lúc thôi.
Trịnh Tuân nhịn không được nhìn thêm vài lần, chỗ kia của nàng rất đầy
đặn, chạm vào rất thích không giống như hạ thân của hắn được phủ lông
rậm rạp, nơi đó của nàng vừa thưa vừa mịn.
Hắn đặt thau đồng vào một góc rồi lên giường.
Trịnh Tuân thử đưa tay thăm dò con bào ngư đã khép lại, đầu ngón tay
chui vào bên trong, chạm vào một điểm nhô lên, nàng vô thức “ưm” lên
một tiếng.
Hắn đã xem qua những tập tranh đó, hay những buổi nói chuyện của
đồng môn miêu tả việc hoan ái của nam nữ, đâu giống như nàng và hắn
vừa làm.
Thiến niên Trịnh Tuân đang ở độ tuổi khí huyết tràn đầy, căn bản không
thể chịu nổi thân thể của nữ nhân phô bày mê hoặc hắn, mãn xà dưới
háng lại ngẩng đầu lên.
Hắn ở phía sau, nâng chân nàng lên, côn th*t chống lên cửa huyệt, hắn
hơi cúi người về trước, phân thân to lớn tiến vào bên trong một chút để
dò xét, quy đầu hắn bị những nếp nhăn bên trong siết lấy, tiến vào đầy
khó khăn.
Nhưng nàng ngủ rồi, cơ thể nàng từ từ thả lỏng, tốt hơn lúc trước rất
nhiều, đáy mắt Trịnh Tuân nhiễm dục vọng, hơi thở dồn dập. Một tay
hắn kiềm chế Lục Nhi, bên dưới hắn cong thân thúc lên, đưa toàn bộ
phân thân đi vào.
Cú thúc này làm Lục Nhi tỉnh giấc, Trịnh Tuân ôm nàng, dừng lại trong
tiểu huyệt không nhúc nhích.
“Ưm…Sao chàng lại vào nữa, căng quá…” Lục Nhi buộc phải mở mắt
ra, mặt nhăn nhó thì thầm: “Chưa xong nữa sao, cũng đã viên phòng rồi
mà!”
Trịnh Tuân cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, gương mặt Lục Nhi rất đẹp,
giọng nói cũng dễ nghe, càng không nói đến thân thể hắn đang ôm trong
người, trước ngực đã nảy nở, đầu v* cọ lên lòng bàn tay hắn.
“Lục Nhi, nàng nhịn một chút, ta chịu không nổi rồi!” Trịnh Tuân thở
gấp thì thầm bên tai nàng: “Trên bệ bếp vẫn còn củi lửa, nước vẫn còn
nóng!”
Dứt lời, hắn mặc kệ nàng có chịu hay không, liền điên cuồng thúc trong
thân thể của nàng, động huyệt chật hẹp mút chặt lấy nam căn của hắn.
Mỗi lần hắn thọc vào rút ra, chỗ kia của nàng bị kéo ra theo động tác của
hắn.
Lục Nhi không thích thứ này, nó chọc nàng phát đau, nàng còn đếm số,
thầm nghĩ cùng lắm sẽ như lúc nãy, chỉ cần nhẫn nhịn một chút rồi sẽ
qua.
Nhưng Trịnh Tuân không thỏa theo ý nghĩ của nàng, côn th*t của hắn
đâm vào nàng rất lâu. phía dưới bị đóng vào mở ra, so với một ngày làm
việc còn mệt hơn nhiều.
—END—-