Kỳ thật, từ khi Trịnh Tuân đến huyện Yển Thành này, cho dù Lục Nhi
không muốn dính đến hào quang của hắn, nhưng hắn là quan, nàng là
dân, cho nên bản thân nàng vô tình hưởng không ít tiện nghi từ hắn, nàng
không có cách nào thả lỏng tâm trí mình.
Lục Nhi nói thật lòng mình, Trịnh Tuân hiểu ý nàng, đây là tình người
của nàng, không muốn để người khác chịu ấm ức.
“Đại Ngưu ca là ai?”
Lục Nhi ngẩn ra, nàng không nghĩ hắn sẽ hỏi điều này: “Là một người
đánh cá, ta hay thu mua cá của hắn!”
Trịnh Tuân mím môi, động tác của bàn tay càng mạnh bạo.
Hắn xoa xoa vành tai nàng, nói: “Đây là chính sách của quan gia, xưa
nay đều như vậy, hiện giờ khai thông dòng sông, xây dựng bến tàu trung
chuyển, chưa đầy hai năm huyện này sẽ phồn hoa náo nhiệt, dân chúng
là người được lợi nhất. Mấy người kia đến nha môn náo loạn, ta chỉ bắt
nhốt bọn họ thôi, không dùng hình gì hết, vài ngày liền thả ra.”
Với Trịnh Tuân mà nói, hắn không dùng hình đã là khai ân lắm rồi,
chẳng qua là cứ như vậy mãi thì cũng không phải cách.
Náo loạn tới triều đình thì chẳng có lợi gì.
Không khí lập tức trở nên quái dị.
Trịnh Tuân chỉ muốn nhận một chút an ủi từ nữ nhân này, hắn không ngờ
được cũng có ngày nàng đề cập đến vấn đề này. Hắn không đợi được
nữa, muốn ôm nàng lăn lên giường, chỉ là những gì hắn không ngờ còn
rất nhiều.
Lục Nhi túm lấy tiết khố của mình không cho hắn chạm vào.
Nữ nhân quần áo xộc xệch than thở nói: “Đạo lý của quan gia các ngươi
ta đây đương nhiên không hiểu, nhưng nông dân nào dám đối địch với
quan gia, nếu không phải là không còn đường lui, ai dám làm loạn.
Ngươi nói huyện Yển Thành sẽ phồn hoa náo nhiệt, nhưng nhìn trời
đông giá rét năm nay, đầu xuân sang năm phải gieo giống, mỗi ngày trôi
qua thật sự quá khó khăn, ai còn quan tâm đến chuyện của hai năm sau
đó, còn mạng hay không lại là chuyện khác.”
Miệng nàng thì nói Trịnh Tuân làm quan trên, thực tế thì nào có dân đen
nào dám nói chuyện với quan huyện như vậy.
Trịnh Tuân bắt đầu nghĩ đến “Đại Ngưu ca” trong lời của nàng xúi giục
nàng nói như vậy, mà sắc mặt Lục Nhi ngày càng nghiêm túc.
“Vậy Lục Nhi nói xem ta nên làm thế nào?” Trịnh Tuân chỉ thuận miệng
mà hỏi.
Bàng Lục Nhi cúi đầu suy nghĩ một lát: “Nông dân sẽ không thể trồng
trọt nếu như không có nam nhân, nhà có 1 nam đinh thì không nên kéo đi
phục dịch, nếu nhà có hai người thì chọn một người!”
Trịnh Tuân dừng động tác, hắn không nghĩ nàng sẽ nói ra lời này, Bàng
Lục Nhi thẳng thắn, suy nghĩ đơn giản nhưng đơn giản cũng có đạo lý
của đơn giản.
Nữ nhân mỗi ngày chăn heo, nuôi gà ở làng Đại Trại, không biết từ khi
nào lại lặng lẽ trưởng thành. Ở nha huyện hắn cũng nghe được một ít
thanh danh của Bàng Lục Nhi, nghe nói huyện lệnh tiền nhiệm muốn
mua thịt cá gì cũng đều tìm đến nàng, nàng vậy mà thu phục hết cả
huyện này, có người nào mà không đến tìm nàng để buôn bán đâu.
Trịnh Tuân hình như đã quên, Lục Nhi của hắn không giống những nữ
nhân khác, nàng không sợ gì cả, năm đó ở làng Đại Trại nàng dám đem
Huyện thái gia Hoàng Tổn ra mà mắng đến mức máu chó phun đầy đầu.
“Lục Nhi!” Ánh mắt Trịnh Tuân nóng rực dừng trên người nàng, hắn rất
nhanh trút hết quần áo trên thân mình, cự vật bị trói buộc cũng vậy mà
nhảy ra.
Trịnh Tuân ôm nàng, cọ cọ côn thị.t ở trên người nàng: “Lục Nhi, dù là
ai đi chăng nữa, trước giờ không sợ chia ít chỉ sợ chia không đều. Nhà
này lấy nhà khác không lấy, tất nhiên sẽ rất lộn xộn. Nhưng mà Lục Nhi
cũng rất thông minh, ý tưởng này của nàng so với những đại thần trong
triều thì sáng suốt hơn nhiều, nếu ép quá thì sớm hay muộn cũng sẽ nhận
kết cục giống triều đại trước. Còn chuyện phải làm thế nào thì e sẽ tốn
rất nhiều công sức.”
Khả Khả: Suốt ngày, mỗi lần ăn xong, Lục Nhi sẽ phũ cho 1 câu mà vẫn
rất ham hố.