Ban đầu Lục Nhi còn phối hợp với hắn, đến lúc sau thì mệt rã rời, cũng
đã khóc, cũng đã xin, cũng cào cấu hắn nhưng hắn vẫn tiếp tục không
chịu thả nàng ra. Lục Nhi không có cách nào phản kháng, huyệ.t của
nàng suýt chút nữa bị hắn đâm nát.
Lúc thay tã cho Nguyên Nhi cũng bị hắn ôm ngồi lên đùi, thứ đồ kia vẫn
cắm trong người nàng.
Khi gà gáy, sắc trời còn chưa sáng, Lục Nhi ôm Nguyên Nhi ngủ say,
nam nhân không chút tiếng động, lặng lẽ bước xuống giường.
Hỉ Thước kia đúng là rất siêng năng, không cần ai thúc giục nàng đã tự
quét dọn sân sạch sẽ.
Trịnh Tuân mặc lại quần áo rồi ra cửa, gọi nàng lại dặn dò vài câu, sau
đó đưa tờ giấy cùng thỏi bạc cho nàng: “Nếu ở nhà có việc gì thì cho
người báo tin cho ta.”
Hắn nhìn chăm chăm vào sân của mình một hồi rồi mới quay vào nhà.
Hai mẹ con nằm trên giường ngủ ngon lành, Trịnh Tuân cúi người sờ
tiểu hài tử rồi lại sờ đến nữ nhân. Nữ nhân mặt mày nhu hòa, so với đứa
trẻ đương nhiên dễ coi hơn nhiều. Hắn bóp cổ tay nàng, từ từ xoa nắn,
sau đó xỏ vòng tay vào.
Sáng sớm, một mình Trịnh Tuân rời khỏi huyện Yển Thành.
Hắn rời đi mà không từ biệt hai mẹ con họ. Nguyên Nhi còn nhỏ, cho dù
bên người bỗng thiếu đi một người trước giờ yêu thương nó, nó cũng
không biết diễn đạt thế nào, vẫn cứ như cũ chỉ biết ăn rồi ngủ thôi.
Nhưng khi Lục Nhi tỉnh dậy, nàng mở to mắt nhìn chăm chăm vào cổ tay
mình mà thất thần, trên cổ tay nàng xuất hiện một vòng tay ngọc bích.
Ngày hôm qua Bàng Lục Nhi vừa nhìn thấy chiếc vòng này trong hành
lý của Trịnh Tuân. Lần đó khi hắn hỏi về chiếc vòng tay, hắn có nói đó là
đồ của trưởng bối nhà hắn.
Trịnh Tuân giữ lại làm kỷ vật, sau hắn để cho Nguyên Nhi.
Bàng Lục Nhi miên man suy nghĩ, cả một ngày rồi nàng chưa ra khỏi
cửa. Hỉ Thước mang chiếc bánh nóng đến cho nàng, Lục Nhi dựa trên
giường chơi với Nguyên Nhi.
Lục Nhi không biết phải làm thế nào, trong lòng có chút buồn bực.
Nàng ôm Nguyên Nhi cho bú, thường ngày bú không hết, hôm nay lại bú
không đủ, đại khái là vì nàng nặng tâm suy nghĩ, cho nên bị tắc sữa.
Nàng biết bản thân mình như vậy là vì Trịnh Tuân.
Nhưng cùng lắm nàng chỉ thương cảm một ngày thôi, đến ngày hôm sau,
khi Hỉ Thước thấy nàng, nàng đã khởi sắc, cười với Hỉ Thước: “Lát nữa
chúng ta bế Nguyên Nhi ra ngoài, tìm một cái sạp!”
–
Vách chùa trong hẻm bao bọc một vài hộ gia đình, ở trong ngõ nhỏ,
nhiều người rảnh rỗi không có việc gì lại ngồi nói chuyện phiếm.
Sau mười ngày Trịnh Tuân đi, hai chủ tớ của Lục Nhi cũng dần dần thân
thiết hơn.
Hỉ Thước nghe mọi người xung quanh xưng hô với Lục Nhi là Bàng quả
phụ, nàng cảm thấy kỳ quái, Lục Nhi tỷ rõ ràng là có trượng phu mà. Hỉ
Thước còn nghĩ, trượng phu của Lục Nhi tỷ so với lão địa chủ trước kia
của nàng còn cao quý hơn nhiều.
Nhưng Hỉ Thước là người lanh lợi, huống hồ nàng đã ký vào khế ước
bán thân, những điều không nên nói nàng tuyệt đối sẽ không nói.
Lục Nhi tỷ đối xử với nàng rất tốt, so với trước kia, những ngày này của
nàng trôi qua rất êm đẹp.
Qua thêm một tháng, Nguyên Nhi cũng được nửa tuổi, Lục Nhi đúng
như lời Trịnh tuân nói, cai sữa cho nó, không phải nàng nghe lời hắn, mà
nàng muốn bán cá, cho nên không thể cho nó bú cả ngày được.
Khu vực của huyện Yển Thành quả đúng như lời Trịnh Tuân nói, có
kênh cũ thông qua huyện, Lục Nhi một lần nữa dựng sạp cá ở đây.
Con sông này đi qua một vài thôn trong huyện, cứ ba ngày Lục Nhi sẽ
xuống thu mua cá. Vì đi đứng không tiện, cuối cùng nàng cắn răng chi
bảy mươi lượng bạc mua một chiếc xe la chở cá về.
Có xe la, nàng làm việc gì cũng tiện hơn rất nhiều.
- -----oOo------
Chương 56
Nguồn: EbookTruyen.VN
CHƯƠNG 56: BUỘC TỘI!
Edit: Khả Khả
Lục Nhi mang theo Hỉ Thước cùng với Nguyên Nhi chạy vòng quanh
mấy thôn dọc theo con kênh, dần dần nàng đã thông thuộc những thôn
này.
Mà Lục Nhi đến thôn Thạch Ma nhiều lần nhất.
Hỉ Thước thấy Lục Nhi thường đến thôn Thạch Ma, nàng cảm thấy có
chút kỳ lạ: “Lục Nhi tỷ, ở thôn này địa thế cao, không có cá nhiều, sao
lần nào tỷ cũng đến đây hết vậy?”
Hiện giờ phía sau xe la của Lục Nhi có cá, từ trong thôn về huyện nàng
cố ý lòng vòng cho người khác biết, tiện thể chạy dọc trên đường cũng
bán được chút ít.
Không biết Trịnh Tuân tìm được Hỉ Thước ở đâu, nàng nhìn qua thì tuổi
còn nhỏ nhưng sức lực lại lớn, cỡ hai thanh niên cũng chưa chắc quật
ngã được nàng.
Lục Nhi nói với Hỉ Thước: “Nơi này địa thế cao, đất đai màu mỡ hơn
những nơi khác.”
“Lục Nhi tỷ muốn mua đất sao?”
Lục Nhi đứng bên bờ đê lắc đầu, nàng chỉ đột nhiên nhớ tới lời Trịnh
Tuân nói mà thôi, kênh đào kia về sau sớm hay muộn cũng phải kiến tạo,
nơi này so với trong huyện còn tốt chán.
“Tạm thời đi xem thôi, chúng ta cũng lưu ý lại, sau này xung quanh đây
có người bán đất, ngươi đi hỏi thăm một chút!”
Hỉ Thước không rõ dự định của Bàng Lục Nhi, nàng chỉ có thể nhanh
nhẹn gật đầu.
–
Giữa tháng giêng, Trịnh Tuân vào kinh thành.
Vương Nghĩa lúc trước là nhất giáp đệ tam danh (Thám Hoa), hắn cũng
giống Trịnh tuân được vào Viện Hàn Lâm làm việc.
Còn Hà Cảnh hiện giờ đi lại ở khắp kinh thành, tìm một cơ hội để nhậm
chức. Hắn thi đậu Tiến sĩ, để được làm quan thì còn một đoạn khá xa
nữa, muốn làm được quan thì phải xem vận khí thế nào, nói cho cùng thì
củ cải nào thì cái hố đó.
Nếu không có người tiến cử, thì học vị tiến sĩ có khi phải chờ đến năm,
sáu năm.
Trịnh Tuân mua một tòa nhà ở phường Thăng Bình, Vương Nghĩa ở
phường Vĩnh Sùng, cách nhau cũng gần. Còn Hà Cảnh vẫn thuê ở
phường Tuyên Bình, chỗ đó có nhiều đại quan, quý nhân tụ tập, nghĩ
cách cũng dễ hơn.
Hà Cảnh lớn tuổi nhất, ngày đó ba người cùng nhau đi thi, mà hiện tại
hắn còn không vớt nổi nửa chức quan. Tuy hắn rất nôn nóng nhưng may
thay, trời sinh hắn tính cách phóng khoáng, xem như bản tính không tồi.
Ba người tụ một chỗ uống rượu, Vương Nghĩa mang theo thê tử và nhi
tử đến nên không tiện đến nhà, nhà Hà Cảnh lại nhỏ. Cuối cùng chọn nhà
Trịnh Tuân, hắn cô đơn ở một tòa nhà cho nên hai người kia thường đến
nhà hắn.
Thành Trường An ban đêm cấm đi lại, từng phường sẽ đóng cửa, chỉ
được hoạt động trong nội phường, cũng may nơi ở Trịnh Tuân cũng đủ
lớn để chứa chấp họ.
“Tử Phụ, huynh định ở kinh thành tìm kiếm một thê tử khác hả? Đúng
như lời ngày đó ta nói, Tử Phụ đây muốn cưới một thê tử cao môn, phải
không?” Hà Cảnh uống nhiều rượu, nhưng còn nhớ tới ngày đó Trịnh
Tuân nói gì về thê tử của mình: “Mà cũng không đúng, Tử Phụ vốn là
cao môn rồi, ai lại không biết Trịnh thị ở Huỳnh Dương…”
Hà Cảnh tính tình ngay thẳng, sợ là trong lòng hắn sớm đã nghĩ như vậy.
Vương Nghĩa kéo tay Hà Cảnh: “Hà huynh, huynh say rồi!”
Trịnh Tuân lại cảm thấy bản thân mình không bị mạo phạm gì, chỉ tiếp
tục uống rượu trên tay, hắn cười khổ, vẫn chưa lên tiếng.
Vương Nghĩa và Hà Cảnh liền hiểu rõ ý cười khổ của Trịnh Tuân,
chuyện Trịnh Tuân hòa li tất nhiên không thể giấu được, sau này còn gây
ra không ít phiền toái.
Ngự Sử quan Đài Hồng lấy cớ “Vì thân bất chính, vứt bỏ tào khang” để
buộc tội tân khoa Trạng Nguyên Trịnh Tuân, lại không ngờ được bị Tả
thượng thư nắm bím tóc.
Sau khi Hi Hòa đế nghe được, lập tức bãi bỏ chức Ngự sử của hắn.
Tả thượng thư Ngụy Phi kia là người ở trong mộng của Trịnh Tuân suýt
chút nữa đã trở thành nhạc phụ của hắn. Ngự sử giám sát quan lại, mà
hai bên Tả-Hữu thượng thư lại nắm thóp được ngự sử.
Chuyện của Trịnh Tuân cũng không khó để tra ra, chỉ vì Ngự Sử nóng
lòng lập công mà chưa điều tra rõ ngọn ngành đã liền viết thư luận tội.
Cuối cùng, hắn không lường trước được, nào có nữ nhân nào cương liệt
đến mức “Hưu phu”.
Lúc ấy, Trịnh Tuân và Lục Nhi ký vào công văn, rõ ràng là “Phóng thê
thư”, nhưng thực tế là “phóng phu thư”.
Hắn muốn gác lại chuyện trước kia, sợ rằng có không ít người lấy
chuyện Trịnh tuân từng ở rể để dâng tấu lên hoàng đế. Nhưng nhìn vào
thái độ của Hi Hòa đế, bọn họ đương nhiên hiểu rõ, gió đang thổi ở
hướng nào.