đến Tây Bình Nhạc trấn.
Lưu thị há hốc mồm nhìn tiểu nương môn kia.
Lục Nhi búi tóc theo kiểu nữ nhân đã có trượng phu, một thân y phục vải
sợi thô ráp, nàng còn quấn thêm một tấm vải bố thô bên hông, cả ngày
ngâm tay trong nước, vết chai sần trong lòng bàn tay chuyển thành màu
trắng đục.
Bỏ qua gương mặt thì Bàng Lục Nhi so với đám nữ nhân vùng vẫy ở
nông thôn không khác là mấy.
Thậm chí trên người còn có mùi cá tanh khó ngửi.
Lưu thị cau mày, dùng khăn lụa tơ tằm che mũi lại.
“Phu nhân, ngài nhìn xem, cá tráp hôm nay rất ngon, cá trích cũng không
tồi, nếu ngài muốn…” Lục Nhi chà xát đôi tay, cười nịnh nọt với Lưu
thị.
Lưu thị lại không tiếp lời, chỉ dời sang một bên rồi khẽ gật đầu với người
phía sau nàng.
Ngay lập tức mấy tôi tớ xông lên, không nói không rằng hất đổ sạp cá
của Lục Nhi, cá rơi ra khỏi chậu nước, giãy đành đạch trên mặt đất.
Người xung quanh không biết Lưu thị là ai, song nhìn thấy khí thế hiên
ngang của nàng, bọn họ liền biết nàng không phải dân chúng tầm
thường, cho nên không ai dám lên ngăn cản.
Bàng Lục Nhi làm gì chịu để yên.
Nàng muốn tiến lên cãi nhau, nhưng những tôi tớ kia không phải là
người nhà quê suốt ngày nói chuyện phiếm như những phụ nhân vô tri,
bọn chúng xô đẩy vài cái lập tức đẩy ngã Bàng Lục Nhi, Lục Nhi ngã lăn
ra đất vội ôm bụng.
Bọn chúng thấy vậy, không biết trong bụng nàng là con ai, cứ thế đưa
chân đạp về phía bụng nàng.
Lục Nhi chuẩn bị liều mạng với bọn chúng thì thấy Phùng Thương vai
trần cầm búa tạ xông tới, che chắn cho Lục Nhi sau lưng: “Cút, các
ngươi cút hết cho ta!”
Hoàng Tổn mấy năm làm quan ở đây, Lưu thị chưa từng chịu khuất nhục
này, nàng liếc mắt khinh thường nhìn nữ nhân da tay nứt nẻ dưới đất:
“Ngươi chờ đó.”
Đám người dần dần tản đi.
Phùng Thương đỡ Bàng Lục Nhi lên, sau đó thu gom sạp cá giúp nàng.
Lục Nhi ngồi ngây ngốc ở trên ghế, không biết đang nghĩ cái gì.
“Hôm nay dọn sạp đi, chúng ta không biết địa vị của bọn họ là gì. Lục
nhi, mấy ngày này nàng đừng ra cửa, đợi chuyện này qua đi.” Phùng
Thương quay đầu lại nói với nàng.
“Được.” Bàng Lục Nhi gật đầu, sau đó gom cá cất vào trong nơm.
Nàng lại nợ Phùng Thương. Bàng Lục Nhi ân oán rõ ràng, không thích
nợ ân tình.
Nàng về đến nhà khóa cửa lại, nhốt mình trong phòng, ôm bụng khóc lớn
một trận. Có lẽ chính nàng cũng không phát hiện ra, ngoại trừ Trịnh
Tuân, nàng chưa bao giờ khóc trước mặt người khác.
–
Sau khi Trịnh Tuân đậu Trạng Nguyên, hắn tham gia buổi “Thám hoa
yến” do Lễ Bộ cử hành, được Hi Hoà đế phong cho chức biên soạn ở
Hàn Lâm Viện, còn thêm một ân huệ.
Hi Hoà đế sẽ đưa hắn về Khai Phong tế tổ.
Khai Phong nằm giữa Trường An và Thường Sơn, từ Trường An đi theo
đường thủy mất hơn mười ngày mới đến được Khai Phong.
Trịnh Tuân biết, trong giấc mộng hắn chọn đi Khai Phong.
Hắn chọn đi Khai Phong trước, cứ vậy mà thong thả đi, trễ hẹn với nàng
hơn bảy tám ngày. Đầu tháng 5 hắn trở về thì Bàng Lục Nhi đã chết.
Trịnh Tuân thấy cảnh tượng trong mộng kia thật hoang đường, song lại
không dám phủ nhận, càng không dám lấy Bàng Lục Nhi ra đánh cược.
Ngày ấy hắn đề danh trên bảng vàng, người còn ở Kinh thành mà tin tức
theo đường truyền tin của quan viên về tới huyện Chân Định.
Bởi vậy, Trịnh Tuân còn đang trên đường trở về thì Huyện thái gia
Hoàng Tổn đã nhận được tin tức.
Hoàng Tổn vừa trở về hậu viện của nha môn, hắn không chú ý tới sắc
mặt của Lưu thị, chỉ nói: “Ngày mai nàng đích thân đến ngõ 5 trấn Tây
Bình Nhạc một chuyến, mời Bàng Lục Nhi kia đến phủ làm khách đi.”
Ban ngày Lưu thị bị chọc tức, lúc này nghe tới tên Bàng Lục Nhi liền
giận sôi máu, ném quạt mỹ nhân trong tay xuống, mắng hắn: “Chàng
gian díu bên ngoài còn chưa đủ, còn muốn nạp nàng ta vào phủ nữa
sao?”
Hoàng Tổn không biết chuyện gì.
Đợi đến khi Lưu thị nói rõ ràng, Hoàng Tổn vội ôm ngực, sắc mặt bi ai
nói: “Phu nhân, nàng hiểu lầm ta rồi.”