Chuyện chung thân ai mà không muốn sống với nhau đến cả đời, có ai
lại như nàng, hết lần này tới lần khác vẫn không xong.
Trịnh Tuân cởi quần áo nàng, đưa nàng trở về thực tại. Thân hình Bàng
Lục Nhi đẫy đà hơn rất nhiều, mông cong ngực nhọn, hắn gần như không
thấy được vòng eo của nàng.
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, trong bụng nàng lại mang một
sinh linh, Trịnh Tuân chỉ biết thở dài.
Ôn hương nhuyễn ngọc: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng
nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
Hắn không biết phải nói thế nào. Ban đầu hắn cảm thấy Bàng Lục Nhi
rất thô tục, thầm nghĩ đoạn nhân duyên này sẽ không đến đâu, nhưng
không ngờ, lúc sau lại trở thành thói quen khó bỏ.
Lúc trước hắn chưa mơ thấy giấc mộng kỳ quái kia, nàng đơn giản chỉ
thỏa mãn bản thân mình, so với tưởng tượng của hắn nàng bám người
hơn nhiều.
Không khí trong phòng trôi qua lặng lẽ, ngoại trừ đêm bọn họ viên
phòng, hai người chưa từng thắp đèn ban đêm để làm việc gì.
Sau tiếng sột soạt cởi bào sam, hắn nhích sát lại gần nàng, đồ vật to lớn
khí thế bừng bừng cọ giữa chân nàng. Giữa chân Lục Nhi giống như
đang kẹp cô.n sắt cứng ngắt.
Hơi thở của Trịnh Tuân trở nên nặng nề, hắn rất nhớ nàng.
Trịnh Tuân ôm vai nàng, lòng bàn tay nóng như lửa lần mò xuống bao
trọn lấy đôi nhũ hoa mềm mại đàn hồi của nàng, hắn hung hăng nhào
nặn, liên tục xoa nắn thành đủ loại hình dạng.
Lục Nhi không nói lời nào, chỉ nằm đó mà rên rỉ.
Trịnh Tuân được nước lấn tới, hắn dời chỗ, giống như một đứa trẻ chui
vào trong lòng nàng, dùng ngón cái và ngón trỏ vân vê hạt ngọc trên đỉnh
ngực nàng.
Hai viên ngọc nhỏ ở trên vú bị hắn trêu đùa nhanh chóng dựng đứng lên,
run rẩy trong không khí.
Đột nhiên, Trịnh Tuân nhớ tới cảnh mộng xuân trước kia, hắn cúi đầu há
miệng ngậm đầu v*, liên tục dùng lực mút vào, thật không ngờ, hắn có
thể mút ra được sữa tươi.
Chất lỏng đó được hắn nuốt xuống hết, rất nhạt, gần như không có mùi
vị gì.
Bàng Lục Nhi nhận thấy thân thể mình khác thường, nàng không biết
bản thân sao lại thế này. Lục Nhi có chút xấu hổ, nàng đã từng nhìn thấy
nữ nhân sau sinh cho con bú nhưng chưa từng thấy đứa con nào lỗ mãng
như nam nhân này cả.
Lục Nhi đẩy hắn ra.
Trịnh Tuân nhả núm v.ú của nàng ra, ngửa đầu thấp giọng nói: “Lục Nhi,
đây là chuyện bình thường, trong sách có nói nhiều nữ nhân trong thời
gian mang thai, vú sẽ có sữa.”
Bàng Lục Nhi chỉ ừ một tiếng rồi quay mặt đi.
Trịnh Tuân nhìn nàng không chớp mắt, đôi mắt hắn u tối không thấy đáy,
dường như hắn bị dụ.c vọng nuốt chửng gần như mất trí rồi.
Hắn cúi người, mở hai chân Lục Nhi ra. Ánh mắt nóng rực dừng lại chỗ
khe thịt đầy đặn, cánh hoa mềm mại đang khép chặt, không cho hắn nhìn
sâu vào bên trong.
Đầu ngón tay thon dài tiến vào giữa hai chân nàng, nhẹ tách hai cánh hoa
ra để lộ ra nhụy hoa bên trong, ngón tay không ngừng ấn lên nhụy hoa
nho nhỏ, nhẹ nhàng xoa nắn.
Trịnh Tuân từ từ đưa ngón tay đi vào, đầu ngón tay ngay lập tức bị tiểu
huyệt hút lấy, ngậm chặt không chút kẽ hở, miệng huyệt không ngừng co
rút, hung hăng cuốn lấy ngón tay hắn, mục đích ngăn cản hắn tiến sâu
vào bên trong.
“Lục Nhi, của nàng chặt quá, dang chân ra một chút!”
Bàng Lục Nhi không nghe lời, hắn dùng một tay tách chân nàng ra, tiểu
huyệt nhanh chóng thả lỏng. Bên trong không có gì ngăn cản, tức thì hắn
cắm thẳng vào trong, ngón tay hắn hoàn toàn bị tiểu huyệ.t nuốt trọn.
Bên trong tiểu huyệ.t nàng vừa khô, vừa hẹp bị tấn công bất ngờ, liền co
rút dữ dội, khiến hắn tiến vào khó khăn, đồng thời vách thịt bên trong
siết lấy ngón tay hắn càng chặt hơn.
Trịnh Tuân đợi nàng thích ứng một lát, sau đó ngón tay bắt đầu thọc vào
rút ra trong thân thể nàng.
Vì hắn chuyển động nên mép âm hộ dần dần ẩm ướt, hơn nữa thai phụ
vôn mẫn cảm hơn nữ nhân bình thường rất nhiều, rất nhanh phía dưới
nàng đã trở nên trơn tru.
Khe hẹp ngậm lấy ngón tay Trịnh Tuân, chất nhầy trong suốt cũng theo
chuyển động của ngón ta mà chảy ra ngoài. Lục Nhi đang động tình,
trong lòng nàng khổ sở, lại không biết giải tỏa bằng cách nào.
Ồn ào thành ra thế này, nàng đã ôm tâm tư buông bỏ mọi thứ.
Bên trong huyệt mang lại đủ cảm giác tê ngứa mà nàng không thể chịu
được, chiếc eo nhẹ nhàng đong đưa. Nữ nhân trần trụi, da trắng, bụng
căng, thậm chí cặp vú nhọn kia còn đọng lại nước bọt trên đó, vô cùng
kích thích.
Bàng Lục Nhi thấp giọng rên rỉ, âm thanh kia lọt vào tai nam nhân như
muốn tiêu hồn thực cốt.
Tiêu hồn thực cốt: có thể hiểu là cảm giác sung sướng mãn nguyện
khi hoan ái.
“Lục Nhi, ta sẽ làm nhẹ.” Trịnh Tuân sờ lên bụng nàng