Chăn đệm của Lục Nhi khi thành thân cũng bị Kiều thị lấy về nhà.
Cũng may là trời nóng, nàng không cần những thứ đó.
Ban đêm Bàng Lục Nhi nương theo ánh trăng ra ngoài đi tiểu, vừa mới
mặc lại quần áo chỉnh tề thì thấy ngoài viện có bóng người nhảy vào.
Người này Lục Nhi biết, hắn nổi danh là vô lại trong làng, tên là Lý Tam.
Lý Tam kia uống say, nhìn thấy Bàng Lục Nhi liền nhảy bổ đến, miệng
lưỡi không sạch sẽ nói: “Lục Nhi, để cho ta mút môi nàng nào.”
Bàng Lục Nhi lập tức tránh được.
“Lục Nhi, chi bằng nàng đóng cửa cùng ta làm chút chuyện vui, Vương
quả phụ làng bên cạnh mỗi ngày đều sống như vậy, rất tốt.”
Làm chút chuyện vui?
Vương quả phụ kia, người của những làng xung quanh thường đến nhà
nàng. Mặt trời lặn thì đến, mặt trời mọc thì rời đi.
Người này lương tâm bị chó tha đi mất rồi, bần cùng sinh đạo tặc, thấy
trượng phu của người ta chết, nàng đến cướp lấy đất đai không cho
người khác con đường sống, chỉ có thể nói Vương quả phụ kia là người
bại hoại đạo đức.
Bàng Lục Nhi tiện tay nắm lấy cái xẻng ở góc tường, đánh tới người Lý
Tam: “Phi, cái tên Lý Tam ngươi giỏi lắm! Lúc trước mẫu thân ngươi
còn xuống nước tới hỏi mượn bạc cha ta, sau khi mẫu thân ngươi mất,
cha ta còn lo cho ngươi! Loại như ngươi xứng bị đoạn tử tuyệt tôn!”
Lục Nhi thân người nhỏ nhưng lực trên tay không nhỏ, nàng chửi ầm lên,
đánh đuổi người ra khỏi viện.
“Được lắm! Được lắm! Ngươi nhìn mà xem, ngươi cho rằng nhị thẩm
ngươi là thứ tốt đẹp gì, bà ta muốn chiếm nhà của ngươi, sau đó đem
ngươi bán cho kỹ viện, nhị thúc của ngươi lại là một tên cặn bã, ngay cả
đánh rắm cũng không dám!” Lý Tam bụm mặt.
Lục Nhi xách xẻng đuổi theo: “Ngươi là thứ bẩn thỉu hôi thối, cút!”
Trong hai ngày, thanh danh của Bàng Lục Nhi ở trong làng bắt đầu xấu
đi.
Người nông thôn coi trọng nhất là thanh danh, Bàng Lục Nhi để tâm
nhưng nàng không có cách nào để ngăn chặn nó.
Bàng Lục Nhi rất hung dữ, ai đến gần nhà nàng đều bị nàng đánh mắng
đuổi di. Thậm chỉ ban đêm nàng không dám nhắm mắt, ngồi ở cửa sau,
trong đầu nàng luôn nghĩ đến có người nào đó muốn xông vào nhà nàng.
Lục Nhi càng ngày càng gầy, sờ vào đã thấy cộm tay, nàng ngây dại, mỗi
ngày chờ đợi trong sợ hãi.
Đầu tháng 5, Trịnh Tuân vẫn chưa về.
Kiều Thị không chờ nỗi, nàng gấp gáp muốn chiếm ba gian nhà lớn.
Lục Nhi không còn gai góc như lúc trước, nàng chỉ nói với Kiều thị:
“Hai ngày nữa, ngươi chuyển đến đi.”
Đêm đó, Bàng Lục Nhi đem chôn vòng tay đã bị vỡ nát.
Nàng lơ lửng ở không trung nhìn cái xác của mình treo lệch cổ trên cây,
còn có tâm tư mà nghĩ: “Người ta nói quỷ thắt cổ đầu lưỡi rất lớn, nhìn
như thế này vẫn còn rất tốt.”
Lục Nhi nhìn thấy Kiều thị té ngã nhào chạy ra khỏi sân, đũng quần cũng
ướt dầm dề.
Nàng che miệng, thoải mái cười, cười đến sảng khoái, cười đến run cả
người. Bởi vì nàng gầy, đôi nhũ hoa trước ngực biến dạng run rẩy theo.
Đáng tiếc không ai nhìn thấy.
Lục Nhi đứng ngây ngốc trong viện, nàng cũng không muốn ra ngoài.
Cho đến khi nàng nhìn thấy xác mình chất đầy những con ruồi nhặng,
vật thể đen thui chất đống trên xác nàng khiến nàng hoảng sợ chạy ra
cửa.
Lúc này mới phát hiện bản thân mình không ra được.
Làm người rất mệt, làm quỷ cũng không được yên.
Bàng Lục Nhi muốn khóc, nhưng nàng không còn nước mắt, chỉ là một
mảng sương mù, gió thổi liền tan.