hứa với nàng, sẽ không để Bàng gia tuyệt hậu.”
Mặc kệ thế nào, hai người đã thành thân rồi, nàng cũng là người thân của
hắn, hắn sẽ có trách nhiệm với nàng.
Bàng Lục Nhi trầm mặc, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Hai người kỳ thật không có gì để nói, ngôn từ của Bàng Lục Nhi không
được tao nhã, chữ nghĩa lại không biết gì. Nàng nghe nói hiện giờ Trịnh
Tuân đang không chỉ là Cử Nhân, mà còn là Thủ Khoa, Bàng Lục Nhi
không hiểu cái đó là gì, nàng chỉ biết chức Cử Nhân kia rất lợi hại.
Lúc nàng và hắn thành thân, nàng chỉ mới mười ba tuổi, không bao lâu
sau cha nàng qua đời. Trịnh Tuân ở Châu đọc sách, ba tháng mới trở về
một tuần.
Châu: Đơn vị hành chính thời xưa, giống như Quận, Huyện, Tỉnh.
Cứ hợp rồi tan như vậy, tháng trước hắn vừa trải qua kỳ thi Hương, sau
đó hai người có thời gian viên phòng nhiều hơn.
Tiểu thê tử run rẩy trong lòng ngực hắn, Trịnh Tuân ôm chặt nàng hơn:
“Lạnh sao? Để ta nung giường lên một chút.”
“Không cần, trong nhà không có nhiều củi, làm phiền Đại Hỉ ca rồi.”
Lục Nhi lắc đầu.
Đại Hỉ ca?
Trong đêm tối Trịnh Tuân khẽ mím chặt môi.
Quần áo trên người Lục Nhi sớm đã bị hắn trút hết, lộ ra thân thể mềm
mại, một cặp vú trắng trước ngực bị hắn xoa nắn gần như thay đổi hình
dạng.
Nàng cắn răng, mặc kệ Trịnh Tuân vuốt ve cơ thể nàng.
Trịnh Tuân nhanh chóng cúi người phủ lên thân thể nàng, thân hình cao
lớn nóng bỏng giam nàng ở trên giường.
Bàng Lục Nhi vẫn im lặng xem như không nhìn thấy, ánh mắt nàng
mông lung không biết nhìn về phương nào, giống như một cái xác không
hồn.
Thân thể Lục Nhi mềm mại, đầu v* vểnh cao chống lại hắn. Trịnh Tuân
đưa tay sờ giữa hai chân nàng, cỏ cây nơi kia lưa thưa, lẫn lộn một vài
sợi hơi dài.
Trịnh Tuân xoa xoa khe hẹp phía dưới, hai cánh môi kẹp chặt lấy tay
hắn, khuôn mặt nàng lớn lên xinh đẹp, nơi này lại vô cùng mê người.
Hắn lớn hơn Bàng Lục Nhi ba tuổi, trước kia nàng chưa kịp nảy nở thì
Trịnh Tuân đã có d.ục vọng.
Ban đêm hắn làm dơ quần lót, Bàng Lục Nhi không biết ôm quần áo hắn
cùng với y phục thành thân đi ra suối giặt, cuối cùng gây ra trò cười cho
mọi người.
Trong phòng không châm đèn.
Trong đầu Trịnh Tuân hiện giờ chỉ có nữ nhân đang mở rộng c.hân ở
dưới thân hắn, bàn tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, hoa thịt đầy đặn mở lớn ra
muốn ôm lấy vậ.t cứng của hắn, nàng lắc lư cái m.ông trắng nõn khóc
lóc cầu xin.
Nàng giống như Sơn Tinh, lại giống Hoa Yêu, so với nét vẽ tinh xảo
trong Tị Hỏa Đồ còn đẹp hơn rất nhiều.
Tị Hỏa Đồ tên mỹ miều của Xuân Cung Đồ
Nét l.ẳng lơ đầy sức sống kia không giống như nữ nhân vừa mới bị phá
thân.
Trịnh Tuân không hiểu sao miệng lưỡi cảm thấy khô khốc, v.ật dư thừa
dưới thân s.ưng to như muốn nứt ra, nó đã sớm mạnh mẽ ngẩng cao đầu,
chỉ cần động một cái nó sẽ không quan tâm mà ngay lập tức chui vào
trong.
“Ngươi mau vào đi!” Không biết vì sao Bàng Lục Nhi bỗng nhiên thay
đổi tính tình, thản nhiên kẹp lấy hông hắn.
Lục Nhi nghe những phụ nhân đã sinh hài tử có nói qua, chỉ cần làm
nhiều việc này thì có thể mang thai.
Sau khi trọng sinh, Lục Nhi suy nghĩ một ngày trời, nàng muốn và cần
đứa trẻ này.
Nàng có con rồi thì Kiều thị cũng sẽ không có cớ để đến đây tìm cách
chiếm lấy mấy gian nhà Bàng lão gia để lại.
Còn về phần nam nhân này, nàng không muốn giữ lại.
Trịnh Tuân nghe nàng nói, da đầu bỗng nhiên tê dại sau đó hắn khom
lưng, cúi người nắm lấy hông nàng, dọc theo tiểu huyệt mập mạp từ từ
đẩy d.ục v.ọn.g đi vào.
Thân thể Bàng Lục Nhi mẫn cảm, bên trong huyệt tiết ra nước bọt, hoa
thịt bị cây g.ậy to lớn, cứng rắn chèn ép nhìn không ra bộ dáng ban đầu,
thành vách bên trong hình như cảm thấy sợ hãi liền siết chặt lấy hắn.
Nếu hắn không dùng lực, sợ rằng khó mà đi tiếp được