chút. Lục Nhi rất mềm, trên người còn mang chút hơi lạnh, ôm rất thoải
mái. Cơn ngứa của Trịnh Tuân vừa mới giảm bớt hắn liền hôn lên gò má
nàng, Lục Nhi tránh né: “Tuân ca, bụng ta khó chịu, có thể là đến kỳ
kinh nguyệt.”
Trịnh Tuân biết nhược điểm của nàng, đưa tay phủ lấy bụng nàng nhẹ
xoa đều.
Trịnh Tuân bôn ba vài ngày bên ngoài, hôm nay lại mắc mưa, về nhà
chưa được nghỉ ngơi còn bị nổi sảy, lúc này cũng rất mệt, không bao lâu
liền ôm Lục Nhi ngủ.
Lục Nhi cảm thấy không yên, ban đêm xốc chăn lên vuốt vuốt thân thể
hắn nhìn vài lần, dấu vết kia đã xẹp xuống, một lúc sau nàng lại xem, chỉ
còn lại mấy đốt nhợt nhạt. Quả đúng như lời Trịnh Tuân nói, hắn mặc y
phục không quen.
Lục Nhi nhẹ thở ra, đột nhiên biểu tình trên mặt nàng kì lạ, tựa như đang
cười, lại giống như đang khóc.
Nguyên một đêm Lục Nhi không ngủ, cứ vậy mở mắt tới sáng.
Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng hít thở khẽ của nam nhân, Lục Nhi
cũng muốn ngủ nhưng lại không buồn ngủ chút nào.
Nàng nghĩ tới mùi hương trên áo ngoài của Trịnh Tuân, còn có đường
may kia, rõ ràng là của nữ nhân.
Lại nghĩ đến hiện giờ y phục vải bố hắn mặc không được, cả người nổi
sảy như vậy cũng không thể trách hắn được.
Bàng Lục Nhi càng nghĩ càng loạn, vì phải làm việc nên mỗi ngày Trịnh
Tuân thức dậy từ rất sớm, Lục Nhi lại không biết dậy từ lúc nào, đang
quỳ gối trên giường hong bộ quần áo của hắn hôm qua.
Ấn đường Trịnh Tuân khẽ nhúc nhích, hắn xốc chăn đến phía sau nàng,
cắn lên vành tai của nữ nhân: “Lục Nhi!”
Trên người nam nhân còn chưa mặc quần áo, hắn gặm cắn lấy cổ nàng, ý
định trêu ghẹo mau chóng biến chất, hô hấp của Trịnh Tuân trở nên nặng
nề, hắn lại gọi tên nàng: “Lục Nhi!”
Âm thanh ẩn chứa tình dục nồng đậm.
Lục Nhi vuốt vuốt đường kim mũi chỉ tỉ mỉ của áo ngoài không nói lời
nào.
Trịnh Tuân nhìn thấy động tác của Lục Nhi, hắn chờ Lục Nhi hỏi tới, dựa
vào tính tình của Bàng Lục Nhi, nàng sẽ không quan tâm gì hết mà sẽ
mắng hắn một trận rồi tính tiếp. Trịnh Tuân biết, Lục Nhi nhớ hắn, chính
nàng cũng thừa nhận, nghĩ về hắn nhưng lại không muốn cùng hắn ở bên
nhau, chẳng lẽ hai phu thê cứ không mai mối mà tằng tịu với nhau cả đời
sao.
Nam nhân tâm tư quỷ quyệt, tâm tư của Ngô chủ bộ kia thế nào không lẽ
hắn không nhìn ra sao, đời trước hắn không ngại cho đối phương một cơ
hội, hiện tại vì Lục Nhi mà hắn xóa bỏ, trong ngực hắn đang ôm hàng
thật, sao lại quan tâm đến cái hàng giả đó làm gì.
Trịnh Tuân cố ý, hôm qua vừa trở về hắn cũng chưa về nha phủ.
Chỉ là Lục Nhi không cho hắn cái phản ứng mà hắn mong chờ, nàng hỏi
Trịnh Tuân: “Tuân ca, huynh có mệt không?”
Trịnh Tuân khó hiểu.
“Tuân ca, huynh sớm đã không còn là chàng thanh niên Trịnh Tuân ở
làng Đại Trại vì một câu của ân nhân cứu mạng hay vì 10 lượng tiền
thuốc và 20 lượng tiền nhập học liền chịu ở rể nữa. Huynh xem huynh đi,
ra cửa tiền hô hậu ủng, mặc vải bố sẽ bị nổi sảy, cũng đã quen dùng
người hầu, huynh không phát hiện mình đã thay đổi rồi sao. Huynh làm
tổ ở tiểu viện này, sau đó ra đường cùng nữ nhân khác gian díu ở bên
nhau, huynh có thấy mệt không?”
Lục Nhi căn bản chưa đề cập đến chuyện khâu vá.
Trịnh Tuân nghe Bàng Lục Nhi nói vậy, đột nhiên cảm thấy không đúng:
“Lục Nhi…ta chỉ có một mình nàng, cũng chỉ có mình nàng mới làm
….”
Bàng Lục Nhi đưa quần áo cho hắn: “Chuyện sai trái cũng đã làm, Tuân
ca, còn 10 ngày nữa là qua năm, đến ngày đó huynh đừng có đến đây
nữa, nếu huynh mà đến ta sẽ mang Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi rời đi, lời
này ta đã nói nhiều lần rồi, nhất định sẽ giữ lời.”
Lục Nhi không mắng chửi người, nhưng nàng bóp mạnh tay của Trịnh
Tuân, hắn đau quá liền buông tay, thừa lúc đó nàng bước xuống giường
rời đi.
Trịnh Tuân muốn đuổi theo nàng, nhưng trên người còn đang trần trụi.
Khả Khả: Chơi gì khôn zậy ba, tự ôm đá đập chân mình kkk