Tuân thả mình xuống: “Trịnh Tuân, sao lại quay về?”
“Ta cũng chỉ đoán thôi, Lục Nhi, tính tình của Nguyên Nhi rất giống
nàng!” Đều bướng bỉnh, cho dù mười con ngựa cũng không thể kéo lại
được.
Lục Nhi không hiểu lắm: “Là sao?”
“Nếu theo lời nha sai nói vừa rồi thì Nguyệt Nhi đã từng thấy ta vào nha
môn, sợ là hai đứa nhãi con này còn quanh quẩn ở cửa đây thôi!”
Trịnh Tuân đưa theo nàng đi tìm bốn phía nha huyện, ngay cả cục đá Bệ
Ngạn uy phong lẫm liệt cũng không bỏ qua, những nơi có thể che giấu
hai đứa nhỏ đều cẩn thận tìm kiếm.
Như vậy mới có thể tìm được người.
Ở một quán trà đối diện nha huyện, chủ quán chưa mở cửa, bếp lò đã dọn
về, chỉ chừa lại mấy cái ghế chất đống trên bàn, gậy trúc dựng ba mặt
quanh sạp, phía trên phủ màn vải bố, liếc mắt một cái đã nhìn thấy được
hiện trạng, vì vậy vừa rồi không ai để ý tới nơi này.
Trịnh Tuân dời bàn ghế ra, Lục Nhi đưa cây đuốc lại gần, nàng sững sờ
một hồi.
Nữ nhân này bị dọa từ đầu hôm đến giờ, lúc này chợt vui mừng, nhưng
nụ cười lại miễn cưỡng.
“Kiếp trước, ta thiếu nợ các ngươi mà, xẻo hai núm ruột trên người ta
còn chưa đủ, còn muốn dày xéo tâm can ta?” Lục Nhi lại rơi nước mắt.
Hai tiểu tử này tựa đầu vào chân ghế ngủ, Nguyệt Nhi ghé vào đùi
Nguyên Nhi, Nguyên Nhi vòng tay qua lưng Nguyệt Nhi.
Bên ngoài vì hai tên nhãi này đã loạn đến gà bay chó chạy, còn nơi này
như thể không có chuyện gì xảy ra, vô cùng yên bình.
Trịnh Tuân bế hai hài tử lên, xưa nay hắn luôn nghiêm túc như vậy, lúc
này hắn giống như giá gỗ, vững chãi để Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi nằm
sấp lên vai, nhìn có hơi buồn cười.
Lục Nhi đi theo phía sau Trịnh Tuân vào nha huyện, đi từ nghi môn, đến
đại đường, qua cổng lớn, rồi đến nhị đường, cuối cùng đến nội trạch.
Trịnh Tuân đặt hai đứa nhỏ trên giường cẩn thận, nơi này hắn đã sớm
chuẩn bị cho hài tử rồi. Lục Nhi ngồi bên cạnh giường đất, đôi mắt trầm
tĩnh nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ đang ngủ say trên giường, tựa như
nhìn thế nào cũng không đủ.
Lục Nhi thật sự đã mỏi mệt rã rời lại ngang bướng không chịu rời đi.
Trịnh Tuân ôm nàng, nàng cũng thuận theo ôm lấy hắn, cả người như vô
hồn.
Nhìn Lục Nhi như vậy, hai mắt Trịnh Tuân đỏ lên, môi dán lên tai nàng
dịu dàng nói: “Lục Nhi ngoan, hiện giờ đã tìm thấy Nguyên Nhi và
Nguyệt Nhi rồi, nàng ăn chút gì đi, được không?”
Ở nội trạch này, Trịnh Tuân luôn được hầu hạ sẵn, chỗ này cũng không
giống cái sân nhỏ của Lục Nhi, Trịnh Tuân ra cửa đi lòng vòng vẫn
không biết nhà bếp ở đâu.
Trịnh Tuân ngơ ngác đứng trong sân, nhất thời buồn vô cớ, cũng may
mấy nô bộc và bà tử cũng đã trở về.
“Đại nhân!”
Lúc này hắn mới lấy lại tinh thần.
Trịnh Tuân dặn dò mấy câu rồi vào lại phòng ngủ.
Lục Nhi quay đầu nhìn về phía hắn, hắn cũng là một bông hoa lớn lên ở
làng Đại Trại giống Lục Nhi.
Đôi mắt nàng sưng lên vì khóc quá nhiều, rõ ràng đã tìm được con rồi
nhưng trên mặt nàng không có tí nào là vui mừng.
Nàng dưỡng son phấn hơn nửa năm, giờ này nhìn nàng như lúc còn mười
sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, diễm lệ, nhưng lại đầy bi
thương, cả người tỏa ra vẻ đau thương bất lực.
“Trịnh Tuân, có phải ta sai rồi không, ta không bảo vệ tốt bọn chúng,
giống như Ngụy phu tử ở trường tư thục của Nguyên Nhi nói, đi theo
ngươi Nguyên Nhi sẽ tốt hơn, hắn nói ta đừng làm chậm trễ nó!” Lục
Nhi cắn môi nói, đôi tay lại run rẩy.
Nếu là quả phụ thì nên làm như vậy, nhưng rõ ràng phụ thân của đứa nhỏ
này còn sống, chẳng những còn sống mà còn là người giỏi giang, là một
quan gia.
Lục Nhi thật sự dọa hai bọn chúng rồi.
Trịnh Tuân rất thương hai đứa nhỏ, từ lúc Nguyên Nhi sinh ra cũng đã
bên cạnh hắn được năm tháng, đương nhiên hắn yêu thương đến tận
xương tủy. Nguyệt Nhi lại không cần phải nói, tiểu nữ nhi này là niềm
vui bất ngờ ngoài ý muốn của hắn, nó nhát gan nên ngày thường hắn
không dám nói nặng nó nửa lời.
Mà lúc này, Trịnh Tuân hận không thể gọi hai đứa nhỏ dậy dạy dỗ một
trận.
Lục Nhi khiến ngực hắn thắt lại, gần như thở không nổi.
Nếu ngày thường, Lục Nhi lộ chút tâm tư này, hẳn Trịnh Tuân sẽ rất vui,
nhưng tình trạng của Lục Nhi lúc này không ổn.
Trịnh Tuân hôn lên mái tóc đen của nàng, thấp giọng dỗ dành: “Lục Nhi,
nàng đừng nghĩ lung tung, Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi là cốt nhục của ta,
ta sẽ không để mặc bọn chúng, sau này Nguyên Nhi còn muốn làm Trạng
Nguyên nữa!”
Bà tử đưa thức ăn tới, Lục Nhi vốn không muốn ăn, nàng miễn cưỡng ăn
một chút, cả người cũng chưa tắm rửa gì, mơ mơ màng màng nằm ngủ
cạnh hai đứa nhỏ.
Trịnh Tuân vén góc chăn lại ngay ngắn rồi đi xuống giường.
Nhìn Lục Nhi khóc, hắn đau lòng, nửa đêm hắn bắt Hỉ Thước quỳ trong
sân, tuy hắn biết chuyện này không thể trách được Hỉ Thước, nhưng
Trịnh đại nhân đang giận chó đánh mèo.
Mùa xuân, thời tiết se lạnh, Trịnh Tuân vẫn chưa đi ngủ, canh giữ hơn
nửa đêm, nhìn nước mắt chưa khô hết trên gương mắt Lục Nhi, hắn chợt
nhớ tới Hỉ Thước còn bị mình bắt quỳ ở ngoài, hắn sợ nàng ta bị thương
Lục Nhi lại đau lòng, hắn liền mặc quần áo đi ra tha cho nàng ta.
Lục Nhi của hắn đối với ai cũng mềm lòng, chỉ duy đối với hắn là tâm
vững như thiết, quyết không cho hắn một chút cơ hội nào.
Trịnh Tuân từ bên ngoài trở về, trên người mang hơi lạnh, hắn đứng ra xa
xua đi khí lạnh một lát rồi khẽ thở dài lên giường ôm nàng. Hắn có ngàn
vạn cách để ép nàng vào khuôn khổ, hắn đã từng dọa nàng rất nhiều lần
nhưng vẫn không có nổi một giọt nước mắt của nàng.
“Tuân ca, lúc huynh học ở trên huyện, một tháng được nghỉ phép hai
ngày nhưng huynh chưa bao giờ nói với ta…Có phải huynh cảm thấy ta
làm huynh mất mặt?”
Trịnh Tuân luôn nhớ tới biểu tình của nàng khi nói đến lời này.
Trước giờ hắn luôn biết bản thân mình muốn gì, rất ít khi bị người khác
ảnh hưởng. Nếu hắn biết tiểu cô nương hoang dã ngồi sau xe la của Trịnh
Tuân năm 17-18 tuổi sẽ khuấy đảo cuộc đời của hắn thì hắn ước bản thân
không đối xử với nàng như vậy.
Tiểu cô nương đã chết một lần, giờ trở thành nữ nhân trưởng thành, trầm
ổn.
Trịnh Tuân mang trong người quá nhiều chuyện, thêm công vụ trong nha
môn nặng nề, cho dù hắn mình đồng da sắt cũng chịu không nổi, tạm
thời ôm thân thể mềm mại trong lòng ngực khép mắt lại.
Trịnh Tuân lại nằm mơ.
Hắn mơ thấy Hoàng Tổn khuyên Lục Nhi sửa lại công văn ở rể, còn hắn
đứng bên cạnh im lặng không lên tiếng. Hai người cãi nhau, Lục Nhi
ném hết chăn gối, đồ đạc bên cạnh cũng bị nàng quăng đi hết.
Nàng khóc ầm ĩ, lôi những lời hắn nói với người trồng mai trong làng ra
nói, mắng hắn trong lòng mang ý xấu, mắng hắn trong thâm tâm đã tính
toán từ lâu, vừa mới thành đạt liền muốn rời đi.
Mặt hắn tái mét, mặc kệ nàng mắng, bởi lúc Lục Nhi mắng người thật sự
rất khó nghe.
Ban đêm, hai phu thê lại làm hòa cuối giường, hai người lăn lộn cùng
một chỗ, hắn mồ hôi nhễ nhại nằm trên người Lục Nhi, Lục Nhi khóc
nức nở xin tha.
“Tuân ca, cầu xin huynh, đừng sửa công văn kia được không, ta sẽ không
để Trịnh gia của huynh tuyệt hậu đâu, vì ta đã đồng ý với cha, vạn lần
không thể để huynh sửa lại công văn. Cha ta nói đúng, ta không thể hàng
phục được huynh, huynh đi đi, huynh chẳng khác gì những nam nhân
trong kịch, cũng sẽ cưới thê nạp thiếp, cái gì mà kiệu lớn tám người
khiên, gì mà tỳ nữ sai bảo, ta không cần!”
Nữ nhân ở trong mộng khóc đến thương tâm.
Nam nhân trên giường đột nhiên mở mắt, trong nhà yên ắng không một
tiếng động, trong phòng nữ nhân trưởng thành ngủ cạnh hai đứa nhỏ, ánh
trăng rọi qua song cửa sổ dừng trên nền đất.
Trên mái tóc đen nhánh của nữ nhân kia có ánh nước lấp lánh đáng ngờ