Nhưng hiện tại hai người đang trần trụi.
Làm sao Trịnh Tuân chịu đựng được, hắn không muốn nàng suy nghĩ ở
đây nên ôm nàng hết gặm rồi liếm, đồ vật cứng dưới thân đặt ở ngay bắp
đùi nàng, hắn giữ lấy hông nàng, thúc thân dưới đang ở trong nước chui
vào trong cơ thể nàng.
Thân gậy màu tím đen tách hai cánh hoa ra, nơi đó của Lục Nhi bị nước
len lỏi vào, vừa mềm vừa mịn, nàng ngồi xuống vô tình cắn thứ đồ màu
tím đen kia.
Lục Nhi không có dấu hiệu nào là động tình, thân thể nàng cứng đờ, hoa
huyệt vô cùng chật hẹp cắn chặt kẻ xâm lấn kia, tư thế này khiến hắn vào
càng sâu hơn, Lục Nhi không thoải mái nhưng không kêu rên tiếng nào.
Chuyện giường chiếu này, cả hai người phải đều thoải mái mới được,
Trịnh Tuân phát giác ra Lục Nhi không có hứng thú, hắn ôm lấy cổ nàng,
nâng cằm nàng lên, Trịnh Tuân lúc này mới thấy hốc mắt nàng ửng hồng.
Trong lòng Trịnh Tuân đắng chát, buông thân thể Lục Nhi ra rồi thở dài:
“Lục Nhi, nàng chán ghét ta đến vậy sao? Tuân ca hiện giờ có rất nhiều
tiền bạc đất đai, ta cho nàng hết, cho nàng tiêu xài cả đời cũng không hết,
không thích tiêu xài thì nàng đem đi chôn để sau nay cho Nguyên Nhi và
Nguyệt Nhi!”
Lục Nhi đỏ mắt lắc đầu.
Trịnh Tuân không lên tiếng, tay xoa xoa bụng nàng.
Nàng từng là một nữ nhân ở nông thôn không biết chữ nào, qua một đêm
liền trở thành đóa hoa phú quý. Thật ra, lúc nãy, Lục Nhi còn đang chìm
đắm trong suy nghĩ của mình, nghe Trịnh Tuân nói, nàng mở to mắt kinh
ngạc.
Lục Nhi nhìn hắn, nàng ngồi lên người hắn, cắn nuốt vũ khí sắc bén:
“Trịnh Tuân, huynh lấy đâu ra nhiều bạc như vậy, huynh không được
làm ra những chuyện xấu xa!”
“Đương nhiên là không rồi, tất cả đều là do Thánh thượng ban thưởng!”
Trịnh Tuân vô tư đáp lại.
Lục Nhi làm sao hiểu được những uẩn khúc trong đó, nhưng nghe hắn
nói vậy, Lục Nhi nhẹ thở ra, lại quay về câu chuyện có quan gia nào
không dùng tới bạc đâu.
Lục Nhi không có hứng thú làm việc này, Trịnh Tuân cũng không ép
nàng, hai người giặt giũ sơ quần áo, rồi lấy khăn gấm lau khô thân
người, quần áo thì sớm đã ướt đẫm. Trịnh Tuân muốn gọi người vào đổi
đồ cho hắn, Lục Nhi liền bịt miệng hắn lại.
“Đừng, đừng gọi họ vào!” Cho dù có tấm bình phong che chắn nhưng
Lục Nhi không quen với những chuyện này.
Cuối cùng Trịnh Tuân mặc lại quần áo ướt ra ngoài, lấy quần áo khác
đem vào cho nàng.
Con người có bao nhiêu cái xấu xa không phải Lục Nhi không biết, bằng
không đời trước nàng đã không chết.
Nếu đúng như lời Trịnh Tuân nói, hắn cưới dâu, mà thê tử của hắn để ý
đến sự tồn tại của Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi thì phải làm sao bây giờ,
nàng nguyện lấy mạng để che chở cho bọn chúng nhưng chỉ sợ nàng
không thể bảo vệ được.
Chẳng lẽ mẫu tử ba người thật sự chỉ có con đường chết.
Lục Nhi hít một hơi thật sâu, liền nghe được động tĩnh từ phía sau.
Trịnh Tuân ôm một cái hộp gỗ vào trong phòng.
Lục Nhi không xoay người lại, Trịnh Tuân khẽ đẩy nàng: “Lục Nhi, nàng
ngồi dậy một lát đi!”
Trịnh Tuân mở hộp gỗ ra, bên trong là một chồng giấy.
Lục Nhi không biết nhiều chữ nhưng tốt xấu gì nàng cũng có thể suy
đoán chút, khế đất nàng có, khế ước bán thân cũng đã thấy qua, nhưng
đây là ngân phiếu, nàng chưa chạm vào bao giờ.
Tuy Lục Nhi yêu tiền, song, cũng biết cái này không thể nhận, Lục Nhi
ngồi nghiêm chỉnh nhìn hắn nói: “Ta không thiếu những thứ này!”
Trịnh Tuân đặt tráp lên trên án rồi lên giường.
Hắn mím chặt môi, qua một lúc sau mới kéo ra được: “Ta biết, Lục Nhi,
chuyện lúc trước ta có lỗi với nàng, nàng không muốn hợp giường với ta
cũng được, nhưng những lời ta nói không phải lừa nàng, nàng cứ từ từ
mà suy nghĩ đi!”
Bàng Lục Nhi kề sát vào lòng ngực nóng bỏng của hắn, giọng nói của
nam nhân dần mơ hồ.
“Ngày đó nàng nói những lời xuất phát từ đáy lòng của mình, nàng nói
không muốn vào mộ phần của tổ tiên Trịnh gia, Lục Nhi, nếu nàng đồng
ý, ta không ngại lại ký vào công văn ở rể một lần nữa, nếu nàng không
muốn sinh con, ta có thể nhận nuôi, nàng xem, không có gì là vô dụng,
nàng càng có nhiều tiền bạc thì tương lai Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi
càng tốt hơn!”
Bàng Lục Nhi cúi đầu nhìn vòng tay trên bụng mình: “Ngươi hà tất gì
phải như vậy?”
Người nọ ở phía sau nàng, một lúc sau mới nói: “Đúng, ta hà tất gì phải
vậy!”