chở cho tiểu đệ cách hắn mười mấy tuổi này, nhưng lúc này hắn ngồi
xổm trước cửa rít mạnh điếu thuốc lá sợi.
“Dạo trước, trong thôn có người xì xào bàn tán, nói Lục Nhi mang thai
con của đệ. Lúc này Trịnh đại nhân mới giận người trong thôn, Lí Chính
bên đó đã không ít lần ngấm ngầm báo cho nhà ta biết, Phùng Thương,
đệ không nuôi nổi nàng đâu.”
Phùng Thương cũng tự mình hiểu được, khi hắn nhìn thấy Lục Nhi đứng
bên cạnh Trịnh Tuân, thời khắc mà hắn quỳ trước mặt nam nhân kia, hắn
liền hiểu rõ.
Lúc Phùng Thương gõ cửa, Lục Nhi đang ở chuồng gà nhặt trứng, thấy
vậy nàng vội đem trứng đặt vào giỏ rồi ra mở cửa.
“Lục Nhi…”
“Thương ca, huynh vào trong đi!” Lục Nhi nhìn vào mắt hắn, sau đó
xách giỏ trứng quay vào trong sân.
Cánh cổng mở rộng mà không đóng lại, Phùng Thương tiến vào hai bước
rồi đứng tại chỗ: “Lục Nhi, ta có lời muốn nói với nàng.”
Bàng Lục Nhi gật đầu rồi nói: “Thương ca, huynh chờ ta một lát.”
Nàng đặt giỏ trứng gà lên bàn đá rồi xoay người vào trong nhà.
Phùng Thương đứng một mình đợi ở trong sân.
Lúc này, ngoài ngõ có bóng người đi tới, người kia đến trước cổng rồi
dừng lại, lui về sau. Phùng Thương đưa lưng về phía người kia nên
không chú ý.
Là Trịnh Tuân.
Lục Nhi lấy một đồ vật được bọc kỹ trong chiếc khăn tay.
Phùng Thương cũng có cái gì đó muốn đưa cho nàng, hắn đưa đến trước
mặt Lục Nhi: “Lục Nhi, đây là năm mươi lượng bạc, ta cho nàng. Nhìn
Trịnh đại nhân không giống như là muốn bỏ vợ, bỏ con, nàng đi theo
hắn, tương lai sẽ tốt hơn. Trước đây không phải nàng rất thích đi hội
chùa nghe hát tuồng sao, rồi nô bộc thành đàn, giống như những tiểu thư
công tử, mỗi ngày sau này của nàng sẽ trôi qua như vậy.”
Bàng Lục Nhi không nhận.
“Bạc trên người ta còn nhiều hơn của huynh, huynh giữ lại đi. Thương
ca, vết thương của huynh sao rồi?”
“Không việc gì rồi, Lục Nhi, Trịnh đại nhân nói đúng, là vì lòng tham
của ta, tham lam những thứ không nên động tới.”
Bàng Lục Nhi nói: “Nào có chuyện tham hay không tham, ngày tháng tốt
đẹp ai lại không muốn, nhưng mỗi ngày trôi qua thế nào là do mình
chọn. Ta và Trịnh Tuân cũng không chung đường, ngày trước ta và cha ta
không chịu nhìn nhận vấn đề này.”
“Lục Nhi…”
Lục Nhi đưa khăn tay cho hắn, bên trong là cây trâm mộc mà Tần thị cho
nàng, thật ra là Phùng Thương cố ý đến tiệm trang sức mua.
“Huynh giúp ta trả lại cho tẩu ấy, thay ta cảm tạ tẩu ấy nhé!”
Phùng Thương nghĩ lại lời Lục Nhi nói vừa nãy, hình như không muốn
tái hợp cùng với Trịnh Tuân: “Lục Nhi, nếu nàng không muốn tái hợp
với hắn, ta…”
Lục Nhi lắc đầu: “Ta muốn cùng hắn rời khỏi đây.”
Phùng Thương không hiểu ý Lục Nhi, vừa rồi ý tứ của nàng là không
muốn ở cạnh Trịnh Tuân mà.
Bên này Trịnh Tuân chợt hiểu rõ.
Sắc mặt hắn nhàn nhạt dựa vào vách tường, nghe Lục Nhi ở trong sân
nói chuyện.
Bàng Lục Nhi không muốn ở nơi này nữa, nhưng trước giờ nàng chưa
rời khỏi huyện Chân Định, nàng muốn chạy trốn cũng không biết chạy
đến nơi nào.
“Thương ca, huynh cúi đầu xuống.”
Lục Nhi ưỡn bụng ra, ôm lấy cổ Phùng thương, mắt nàng mở to, cuối
cùng hôn bên má hắn.
Phùng Thương ngây dại.
Bên ngoài cũng trở nên yên ắng, Trịnh Tuân đứng ở đó nhìn hai người
trong viện.
Ai cũng không thể ngờ.
Lục Nhi buông tay, thở dài: “Thương ca, nếu đêm đó ta không đẩy huynh
ra mà nói đau bụng, chúng ta có phải đã ở bên nhau rồi không?”
Dựa vào tính tình của Phùng Thương, dù thế nào hắn cũng không dễ
dàng buông tay.
Phùng Thương mở miệng rồi đóng lại, không biết phải đáp nàng thế nào,
bởi vì trong viện có một người đi vào.
“Lục Nhi, ta viết cho hài tử mấy cái tên, nàng chọn một cái đi.” Trịnh
Tuân giống như chưa nhìn thấy gì, khàn giọng nói với Lục Nhi.
Người thôn quê sinh con đều gọi là “Ngưu Đản”, “Thiết Đản”, “Cẩu
Nhi”, “Hoa Nhi”, “Sơn”, “Thủy” linh tinh, còn nhà nào mà coi trọng hài
tử một chút thì bỏ mười mấy văn tiền thỉnh thầy bói viết cho một cái tên.
Nhưng sao có thể so với Trạng Nguyên gia tự mình viết, người người
đều nói Trạng Nguyên chính là Văn Khúc Tinh Quân chuyển thế.
Văn Khúc Tinh Quân: là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi
cử của con người thế gian.