đến nông nỗi này, Cẩm Nhi, vậy mà con cũng đồng ý sao, sách vở con
học đi đâu hết rồi, còn biết liêm sỉ lễ nghĩa là gì không?”
“Câm mồm!” Ngô chủ bộ nghe những lời này của nàng liền tức giận nói,
bàn tay siết chặt đưa lên nhưng vẫn không giáng xuống.
Ngô chủ bộ cũng không phải là người vô tâm, tốt xấu gì hắn cũng nhớ rõ
đây là thê tử cưới gả hơn mười năm, sinh cho hắn một nhi tử và một nhi
nữ.
Ngô Văn Cẩm dập đầu trước mặt bà cầu xin: “Mẹ, con bằng lòng, kể từ
ngày hôm đó khi gặp ngài ấy….ngoại trừ ngài ấy, nữ nhi không gả cho ai
cả…Mong người toàn thành cho nữ nhi!”
Ngô Văn Cẩm biết phụ thân trông đợi ở mình rất nhiều, lúc trước nàng
không nghĩ tới điều gì khác. Mà ngày đó phụ thân đưa người nọ về nhà,
phụ thân nói hắn là quan lớn, lúc đó trông hắn hơi chật vật, nhưng không
hiểu sao lại phải lòng hắn, như thể người nàng đợi chờ chính là hắn.
Lý thị sững sờ với ý nghĩ kỳ lạ của hai phụ tử, bà nhớ lại khoảng thời
gian này, nữ nhi mình hồn vía như trên mây, không ngờ rằng phát sinh
nhiều chuyện như vây
Nhưng bà không thể làm gì được.
Lúc trước bà ở nhà thì dựa vào phụ thân, sau này thành thân thì dựa vào
phu quân và hài tử, cho dù cảm thấy quyết định của bọn họ là sai lầm đi
chăng nữa, thì ngoài chấp nhận ra, bà còn có thể làm được gì nữa.
–
Sạp cá của Lục Nhi sớm đã cho người khác thuê, người thuê cũng mua
lại cá từ nàng, mỗi tháng trả cho nàng 200 đồng tiền thuê sạp.
Hôm nay, như thường lệ Bàng Lục Nhi đưa cá tới: “Chu Đại, cá hôm nay
không tệ, ta cố tình lựa cho ngươi cá lớn này, ngươi nhìn con cá trích này
đi, có khi hơn một cân đấy!”
Bàng Lục Nhi tay không nắm con cá lớn từ trong sọt lôi ra, trên thân cá
còn dính nước và bùn, đuôi cá vẩy mạnh bắn bùn nước lên người nàng,
Lục Nhi không ghét bỏ mà còn cười nói vui vẻ.
Trước sạp của Chu Đại có một người đang đứng, dựa theo hình dáng từ
đằng sau thì hình như người này là tiểu cô nương trẻ tuổi.
Nàng ta nghe hai người nói chuyện, liền lén lút liếc nhìn vào sọt cá:
“Đúng là không nhỏ, lấy cho ta con cá này luôn đi, cắt lát giúp ta!”
Giọng nói mềm mỏng, nũng nịu hệt như nữ nhân được nuôi lớn trong
khuê phòng.
Nàng ta che nửa gương mặt, nghiêng đầu nhìn về phía Bàng Lục Nhi.
Lục Nhi cảm giác có ánh mắt dừng trên người mình liền ngẩng đầu lên,
nữ tử kia giật mình vội rời mắt.
Lục Nhi chưa hiểu chuyện gì, chỉ nhìn thấy nàng ta dùng khăn lụa tơ tằm
bịt mũi, thầm nghĩ người này quái dị, nếu khó ngửi như vậy thì tới sạp cá
làm gì, bảo người trong nhà tới mua là được rồi.
Chu Đại bên này nói với Lục Nhi: “Bàng quả phụ, ngươi đến trước đợi ta
một lát, đợi ta làm sạch hai con cá này đã!”
“Không sao! Ngươi làm đi, đừng để người ta đợi lâu!”
Cắt lát cá là công việc cần sự tỉ mỉ, xương sống, xương dăm, da cá, ruột
cá đều phải tách ra, một chút cũng không được sót lại.
Lục Nhi dắt xe la đến bên một cái cây cột lại, sau đó tự mình ngồi vào
thùng xe lim dim ngủ một lát, đôi mày nàng chợt nhíu lại.
Không phải Lục Nhi nghĩ nhiều, mà người kia vẫn luôn nhìn nàng.
Lục Nhi nhảy xuống xe, đi đến trước mặt nữ tử, thản nhiên hỏi: “Ta có gì
bất ổn sao?”
Bản thân bị nhìn chằm chằm, dù là ai cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Ai ngờ, nữ tử bị âm thanh của nàng làm cho hoảng sợ, tay run lên, chiếc
khăn vì vậy cũng rơi xuống đất, mặt đất dơ như vậy, nàng ta không có ý
nghĩ sẽ nhặt lại.
Nàng ta ngẩng đầu lên, lần này là Lục Nhi ngơ ngác.
Ngô Văn Cẩm.
Trí nhớ của Lục Nhi cũng không phải tốt gì, không biết vì sao lại nhớ rõ
cái tên ngày ấy Trịnh Tuân nhắc đến, lúc ấy Trịnh Tuân không nói rõ
ràng, lúc này nhìn lại, Lục Nhi phát hiện nàng ta giống mình đến 5 6
phần.
Lục Nhi bình ổn tâm trạng lại, mặc kệ hiện tại đang nghĩ gì, nàng vội dời
mắt đi chỗ khác, chỉ hơi gật đầu với nữ tử nọ, cũng không đợi nàng ra trả
lời, quay đầu trở lại xe la của mình rồi nhắm mắt lại.
Ngô Văn Cẩm một lần nữa đánh giá Bàng Lục Nhi, nghe phụ thân nói nữ
nhân này tướng mạo giống nàng, nhưng chỉ là người bán cá, lớn tuổi hơn
nàng mà lại có con, có chút tư sắc nên quấn lấy Trịnh đại nhân, nhưng
chung quy lại không sánh được với nàng.
Hiện giờ nghĩ lại, lời nói của phụ thân không khách quan cho lắm, người
nói nàng ta là nữ nhân hơn hai mươi tuổi, mà giờ có nói là 16 17 tuổi
nàng cũng tin, năm này qua tháng nọ chạy ngoài đường, đáng lý ra da
mặt, da tay nên thô ráp mới đúng, vì sao so với thiếu nữ khuê phòng còn
muốn mềm mịn hơn.
Lúc đầu Ngô Văn Cẩm có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ ngợi một hồi, mặt
mày tươi sáng thì đã sao, tuổi tác lớn như vậy, lại còn có con, rốt cuộc
vẫn thua kém mình.
Ngô Văn Cẩm thả tiền trên sạp cá, quay người rời đi, ngay cả cá cũng
không thèm lấy.
Đại Chu dùng giấy thấm dầu bao bọc cá kỹ càng thì không thấy người
đâu.
“Bàng quả phụ, ngươi nói người này có kì quái không, đến mua cá lại
không lấy cá, cũng may là đã trả ta tiền, bằng không chuyến này ta lỗ
mất.”
“Cũng không kỳ lạ gì, vừa rồi còn nhìn chằm chằm ta mà!” Lục Nhi đếm
tiền Chu Đại trả mình, cười nói: “Người ta không lấy, ngươi đem về nhà
ăn đi!”
Lục Nhi cứ đếm, cũng không biết mình đã đếm đúng chưa, sau đó nhét
vào túi tiền, vội vàng dắt xe la rời đi.