Bàng Lục Nhi tự hỏi có chuyện gì xảy ra với Ngô Văn Cẩm.
“Lục Nhi, nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, ngủ đi, nàng còn nhớ đại phu
lúc trước đã dặn thế nào không?” Trịnh Tuân nhẹ giọng dỗ nàng.
Nguyệt Nhi nhát gan, hay bị kinh sợ, doạ một chút là khóc ngay, lúc
trước Trịnh Tuân cố ý thỉnh vị nữ đại phu chuyên trị về thần kinh khám
cho nó. Nữ đại phu này nói có lẽ là vì lúc Lục Nhi mang thai thường
xuyên lo lắng, Nguyệt Nhi từ trong bụng mẹ chui ra nên ảnh hưởng, đợi
tiểu cô nương lên 5 6 tuổi tự nhiên sẽ tốt lên thôi.
Lục Nhi tự trách, Trịnh Tuân càng khổ sở hơn, tất cả là do hắn sai, cho
nên nàng lén lút sinh Nguyệt Nhi như vậy, lúc mang thai Nguyên Nhi
cũng vậy, bụng nàng lớn cũng không muốn quay lại với hắn.
Cũng may đứa trong bụng này của nàng, hắn không bỏ lỡ nữa.
Trịnh Tuân sờ cái bụng của Lục Nhi: “Ngủ đi, sinh xong đứa này chúng
ta không sinh nữa!”
Thân thể Lục Nhi khoẻ mạnh, nhưng sinh con rất vất vả, Trịnh Tuân
không thể quên được lúc nàng sinh Nguyên Nhi, bà mụ chạm vào liền
đau đớn đến mức khóc nức nở.
Lời này không phải lần đầu tiên Trịnh Tuân nói.
“Nếu là nữ hài thì sao?” Lục Nhi nhắm hai mắt nhưng không ngủ, đứa
trẻ này là theo họ Trịnh Tuân.
Nàng vậy mà nghĩ đến điều này.
“Không sao, nếu là nữ hài thì ta chiêu tế về…”
Trịnh Tuân còn chưa nói xong đã bị Lục Nhi cắt ngang: “Chiêu tế có gì
tốt? Ta nhất định không để nó chiêu tế!”
Trịnh Tuân không ngờ được nàng kích động như vậy, khiến hắn nghẹn
lại một chút, sau đó tiến đến bên tai nàng thì thầm: “Nữ nhi của ta tốt
như vậy, nếu nó không muốn thành thân thì cả đời làm ni cô cũng được!”
Trịnh Tuân nói xong Lục Nhi im lặng không tranh luận với hắn nữa.
…
Ngày hôm sau, vừa hay Trịnh Tuân được nghỉ phép, hôm trước hắn đã
hứa dạy bọn chúng cửu liên hoàn, hôm nay Trịnh Tuân dạy từ sớm, Lục
Nhi đưa lưng về phía hắn, chỉ nghe hắn nhẹ giọng nói: “Ta sẽ trở về
nhanh thôi, đợi Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi sang, nàng nói với bọn
chúng một tiếng, Nguyệt Nhi không thấy ta sẽ khóc nháo lên mất!”
Cửu liên hoàn: Bảng cửu chương.
Lục Nhi không động đậy gì.
Trịnh Tuân nhìn bóng nàng, hắn chần chừ một lát rồi chuẩn bị ra ngoài.
Nào ngờ phía sau truyền đến giọng nàng: “Tuân ca, chàng chờ đã, ta đi
cùng chàng!”
Trịnh Tuân dừng chân quay đầu lại nhìn nàng: “Lục Nhi!”
Lục Nhi xốc chăn lên bước xuống giường đất, nàng cúi đầu không nhìn
hắn: “Trịnh Tuân, chàng hình như có rất nhiều suy tư, cả ngày nay ta
nghĩ không ra, chàng cứ vậy mà đi một mình, chút chuyện này có thể
gây ra được chuyện gì? Hay là chàng có ý tứ với người ta?”
“Ta nghĩ vậy khi nào?” Trịnh Tuân vội đỡ lấy nàng: “Lục Nhi, cẩn thận
một chút!”
Bàng Lục Nhi muốn đi theo, hai người cùng tuỳ tùng và A Đại nữa là
sáu người, khí thế này nào phải đi nhìn người bệnh, mà đi kiếm chuyện
thì đúng hơn.
Trịnh Tuân xuống ngựa, giao lại dây cương cho A Đại, hắn tự mình đến
xe ngựa đỡ Lục Nhi xuống.
Lý thị và Ngô chủ bộ sớm đã quỳ trên mặt đất.
Ngô chủ bộ mặc dù bị cắt chức quan nhưng tốt xấu gì nhà cũng còn rất
nhiều của, còn chức danh tú tài trên người nên vẫn có thể treo giá nữ nhi.
Tuy chỗ Trịnh Tuân không thành nhưng ở huyện Yển Thành này, Ngô
Vân Cẩm tìm một mối hôn sự khác thì không có trở ngại gì.
Ai ngờ Ngô Văn Cẩm lại si mê đến vậy, quyết tâm nói phải gả cho Trịnh
Tuân bằng được, đi khắp nơi nói đối phương đã nhận túi thơm của nàng,
nói muốn cưới nàng, náo loạn muốn gặp Trịnh Tuân, bằng không nàng sẽ
uy hiếp thắt cổ tự tử.
Ngô Lý thị yêu thương con, không có cách nào cho nên mới đi cầu kiến
nha phủ.
Ngô Lý thị lần đầu nhìn thấy Lục Nhi, lúc ấy Trịnh đại nhân thất thần
nhìn nữ nhi mình, bà cũng thấy, thời khắc này mới ý thức được, lúc đó
Trịnh đại nhân nào phải nhìn nữ nhi mình, có lẽ vì nàng có vài nét giống
phu nhân nên mới nhìn lâu một chút.
Bà oán hận bản thân ngày đó không ngăn tâm tư vụ lợi của hai phụ tử
cho nên mới gây hoạ như ngày hôm nay.
Nếu không phải nghe A Đại nói về những đồn đại túi thơm kia, Trịnh
Tuân cũng sẽ không đến đây.
Trịnh Tuân không vào nhà, hắn đỡ Lục Nhi đứng trước mặt Ngô chủ bộ
và Ngô Lý thị, nói: “Gọi nàng ta ra đây, bản quan gặp mặt đối chất với
nàng ta, nếu còn hồ ngôn loạn ngữ, đừng trách bản quan không khách
khí!”
Một đám người đứng trong viện.
Lúc bọn họ nói chuyện, Ngô Văn Cẩm từ phòng bên phải đi ra, tiểu cô
nương nhìn không giống như những gì Ngô Lý thị nói, nhìn kiểu gì cũng
nhìn không ra nàng có chút khổ sở nào.
“Trịnh đại nhân!”
Ngô Văn Cẩm nhìn Trịnh Tuân, nhẹ nhàng gọi một tiếng, ánh mắt lại liếc
về hướng Lục Nhi.
Trịnh Tuân vẫy tay cho tuỳ tùng lui xuống, mặt vô cảm nhìn nàng chằm
chằm, kéo Lục Nhi về phía sau mình che chắn.
“Ngươi không phải đã chết rồi sao?” Lời này Ngô Văn Cẩm nói với Lục
Nhi.
Lục Nhi nghe xong mặt mày biến sắc tức thì, bất giác chân lảo đảo,
Trịnh Tuân phải ôm chặt lấy nàng, hắn thấp giọng trấn an nàng: “Đừng
sợ!”
Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Văn Cẩm, khoé môi mím
chặt không hiện lên chút thiện ý nào, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng: “To
gan!”
Đối với nữ nhân này, hắn có áy náy nhưng chút áy náy kia sớm đã trả
xong ở trong mộng rồi. Lúc trước hắn cũng đã mềm lòng mà chừa đường
lui cho bọn họ.
Lục Nhi nhất định cũng nhìn ra, cho nên nàng mới nghi ngờ, nói muốn
đối chứng lời Ngô Văn Cẩm nói.
Hai phu thê Ngô thị bị lời của Ngô Văn Cẩm doạ cho sợ, Ngô Lý thị bất
chấp lễ nghi, vội bịt miệng Ngô Văn Cẩm lại, kéo nàng ta quỳ xuống:
“Đại nhân, phu nhân chớ trách, tiểu nữ thần trí mê loạn nên mới nói năng
lung tung!”
Trịnh Tuân không nói gì, không ai biết được lúc này Trịnh Tuân đã nhìn
Ngô Văn Cẩm như nhìn một cái xác chết.
Trịnh Tuân là quan văn, không bao giờ giương đao múa kiếm, nhưng
cũng nắm giữ sinh mạng người khác trên tay.
Có ai làm quan mà tay không bẩn, quan văn so với quan võ càng độc
hơn, độc ở đây là tâm kế. Đến cuối cùng hắn nắm giữ vị trí tể tướng kia,
tuy chưa từng động thủ giết người nhưng số người gián tiếp chết trên tay
hắn phải tính đến hàng trăm hàng ngàn người.
Sắc mặt Trịnh đại nhân thay đổi, ánh mắt nhu hoà nhìn nữ nhân bên cạnh
lung lay sắp đổ, chợt thấy chuyến đi lần này không có nghĩa lý gì, hoặc
là Ngô Văn Cẩm giống hắn, hoặc là nàng ta giống Lục Nhi. Chuyện
hoang đường ấy, nói ra, ai sẽ tin nàng ta, không xem nàng ta là quỷ nhập
tràng đã là may mắn rồi.
Lại còn dám doạ Lục Nhi kinh sợ.
“Ngô Diệu Tổ, bản quan nhớ không lầm là đã nói với ngươi, nguyên
quán của ngươi ở Lĩnh Nam huyện Phiên Ngu!” Trịnh Tuân ở trên cao
nhìn xuống mấy người bên dưới.
Huyện Phiên Ngu là nơi biên cảnh, cách huyện Yển Thành mấy ngàn
dặm, xe ngựa đi không ngừng nghỉ thì phải mấy tháng trời mới đến.
Sau khi Trịnh Tuân ném câu nói xong, hắn không nhiều lời quay người
ôm Lục Nhi rời đi.
Ngô Diệu Tổ là người thông minh, đương nhiên hiểu ý hắn muốn nói gì