Quan Hồng Lư Tự thiết kế chỗ ngồi, quan Quang Lộc Tự sắp xếp vị trí
ngồi. Hội Nguyên ngồi đầu mà vắng mặt thì Hồng Lự Tự giải trình với
triều đình để khâm định lại.
Ai ngờ đến hừng đông, Trịnh Tuân tỉnh dậy, nhưng hắn chỉ ngồi đó mà
không nói lời nào, biểu cảm trên mặt hơi kỳ quái.
Hai ngày nay Trịnh Tuân chưa ăn gì, trước đó nằm trên giường hắn còn
nôn hết mọi thứ ra ngoài, kể cả nước mật đắng cũng bị hắn nôn ra.
“Ngày mấy rồi?”
Thấy hắn lên tiếng, cuối cùng Hà Cảnh và Vương Nghĩa cũng thở phào
nhẹ nhõm.
“Ngày 5 tháng 4, ngày mai có thể đi thi Đình có được không?” Vương
Nghĩa hỏi.
Trịnh Tuân có thể tự bước xuống giường, thân thể có chút suy yếu, chân
chậm rãi bước tới song cửa sổ, giọng khản đặc nói: “Không vấn đề gì.”
Hắn nhìn về phía hai người, hắn nhớ rõ mình đi chùa Tây Minh về, trên
đường đi bị mắc mưa, sau khi trở về hắn thấy đầu mình choáng váng
kinh khủng, hắn cũng nhớ hiện tại mình đang đỗ đầu.
Chỉ là giấc mộng kia chân thật quá mức, chân thật đến độ làm hắn phải
sợ hãi.
Trịnh Tuân không nói thêm gì, hắn nhìn quanh bốn bức tường rồi thở nhẹ
một hơi.
Ngày tiếp theo là thi Đình.
Mới tảng sáng, 300 cống sinh đứng ở trước thềm Đại Minh Cung. Họ
được cung nhân ban thưởng bánh, nhưng vì để tránh thất lễ trước đại
điện, cho nên không ai ăn bánh này.
Hi Hòa Đế bảo quan Hồng Lư Tự phát ống vàng, khảo sinh đồng loạt
quỳ xuống tiếp nhận, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc trước, Hi Hòa đế có 7 phần hài lòng với Trịnh Tuân, hiện tại nhìn
thấy người thật, mặt sáng như ngọc lại càng vừa ý thêm vài phần.
Trịnh Tuân run rẩy cúi người.
Hi Hòa Đế còn đặc biệt nói: “Không tham vì bảo, thần vật tự còn.”
Nghĩa câu trên đại loại là: không tham lam mới là quý báu. những gì
của mình sẽ trở về với mình.
Mặt Trịnh Tuân đột nhiên biến sắc, cố gắng vịn vào án mới không ngã
xuống.
Từ nhỏ Trịnh Tuân có ký ức hơn người, lúc này trái tim hắn run lên, cả
người lảo đảo bước về chỗ ngồi. Lời này của Hi Hòa đế giống như hệt
mộng cảnh hôm qua hắn thấy.
Không ít Vương công đại thần tập trung hai bên, Trịnh Tuân ngồi ở phía
trước, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người. Lúc này các thí sinh khác đã
mở cuốn đáp đề, còn hắn chỉ đờ đẫn ngồi yên tại chỗ.
Hi Hòa đế cũng đưa mắt nhìn lại.
Trịnh Tuân định thần, còn chút mơ màng, thẳng lưng lặng lẽ chấp bút:
“Trung thành với bệ hạ, thần tử là viên ngọc châu dưới cổ con
rồng…….Thần mạn phép xin đối.”
Nếu tác thấy em edit khúc này, xin tác hãy lượng thứ cho đứa văn
chương không tới đâu này. Không thể xuất khẩu thành thơ được.
Hai năm trước Hi Hòa đế tự mình chấp chính, đây là kỳ khoa cử đầu tiên
hắn đứng ra coi thi, tự hắn ra đề, mang chút tình cảm cá nhân, đàm luận
về phẩm chất đạo đức, còn đề cập tới tâm tư của đế vương.
Cho nên là những gì của ngươi thì nhất định sẽ là của ngươi, “thần vật”
kia ngoài vị trí chí cao vô thượng ra thì còn cái gì?
Trước lúc mặt trời lặn, Trịnh Tuân dừng bút. 300 Cống sĩ lần lượt rời
khỏi Đại Minh Cung.
Qua hôm sau, bảng vàng được treo lên, lần lượt xướng danh từng người
Ngõ nhỏ lại một lần nữa náo nhiệt.
Trịnh Tuân đậu Tam Nguyên, được ban danh hiệu Trạng Nguyên.
Tiếng người huyên náo xung quanh, tiếng chiêng trống ngập trời, Trịnh
Tuân nhìn cảnh tượng không khác gì trong mộng, trên mặt không lộ chút
vui mừng nào, miễn cưỡng đưa bạc rồi đuổi người báo tin đi, một mình
quay về phòng.
Người báo tin cho Vương Nghĩa và Hà Cảnh tới ngay sau đó, không ai
rảnh rỗi quan tâm tới hắn.
Đại khái không ai ngờ được, vị tân Trạng Nguyên kia đóng cửa ngồi
khóc một mình trong phòng.
Hắn biết kia chỉ là mơ, nhưng làm gì có giấc mơ nào chân thật đến vậy,
giống như một dấu hiệu báo trước, chuyện đó một lần nữa sẽ xảy ra.
Trong mơ, Bàng Lục Nhi chết bất đắc kỳ tử.
Hắn không trở về đúng hẹn, chỉ thấy Phùng Thương bị dọa quỳ trên mặt
đất gào khóc thảm thiết, còn có xác chết của Bàng Lục Nhi treo trên
nhánh cây đen tuyền sớm đã thối rữa bốc mùi.
Lúc sống nàng xinh đẹp đến vậy, lúc nào cũng lắc lư mông với hắn cầu
hoan, nàng yêu sạch sẽ như vậy, nàng là nữ nhân ở nông thôn có lá gan
rất lớn Bàng Lục Nhi.
Chiếc vòng tay trên đất bị người ta đập nát thành từng mảnh nhỏ.
Bàng Lục Nhi vì hắn mà chết, trong mơ Trịnh Tuân sợ Bàng Lục Nhi
chết không nhắm mắt nên đem nàng chôn vào mộ địa của Bàng gia.
Khả Khả: tui bị ngộ độc hán tự.