đã trải qua rồi, nhưng trước khi nàng 17 tuổi có bao giờ phải chịu đựng
nhiều cay đắng đến vậy. Bàng gia ngoại trừ không có nhi tử, thì những
mặt khác đều không thua kém bất kì người nào, nàng lại được sinh ra với
dung nhan mỹ miều, khi đó có rất nhiều người thích nàng, ai cũng nói
nàng có tướng mệnh làm phu nhân quan gia.
Ngày đó nàng đi, cả trấn Tây Bình Nhạc đều cảm thấy vận khí nàng thật
tốt, Trịnh Tuân sau khi đậu Cao trung vậy mà vẫn bám lấy nàng, còn đưa
nàng lên kinh, đây là phúc phận tu mấy kiếp của nàng mới có được.
Trịnh Tuân chỉ nói đời này hắn sẽ không để nàng vất vả nữa.
Ngay cả đối với Nguyên Nhi, mỗi hành động của Trịnh Tuân như muốn
chiêu cáo cho thiên hạ biết nó chính là nhi tử của Trạng Nguyên gia hắn,
vẫn tốt hơn là đi theo nữ nhân quê mùa cường đại như nàng.
Nhưng mệnh của Bàng Lục Nhi và Nguyên Nhi đều là do nàng vùng vẫy
mới có được.
Lục Nhi nào có trái tim đơn thuần, lúc trước nàng rất nghe lời, nàng nghe
lời Bàng Thanh Sơn, nghe lời Trịnh Tuân, nàng còn đặt hai người ngang
nhau.
Khi Trịnh Tuân còn ở nhà, nàng đau lòng hắn đọc sách vất vả, nàng cắn
răng giết chết con gà, còn lừa hắn là do Hoàng Đại Tiên cắn chết.
Nàng nhận lại được cái gì?
Giả sử nàng chưa từng treo cổ ở cái cây lệch tán kia, thì giờ này nàng có
thể đứng ở đây được không?
Nếu nàng không hòa li cùng Trịnh Tuân, Huyện thái gia kia chịu bỏ qua
cho nàng sao?
Sau khi nàng bán đất, nếu nàng không đánh tiếng, nói bạc này dùng cho
Trịnh Tuân thì Kiều thị cùng những người trong tộc có chịu để yên như
vậy hay không?
Còn Nguyên Nhi, nếu nàng không vùng vẫy thì làm sao có nó bây giờ.
Trịnh Tuân ôm Nguyên Nhi ra ngoài, hắn nhíu mày một lát rồi nói với Hỉ
Thước đang giặt tã trong sân: “Hỉ Thước, ngươi đừng giặt nữa, ta đưa
ngươi đến nha tử!”
Ngày mai hắn rời đi rồi cho nên muốn giải quyết triệt để chuyện này.
Hỉ Thước nghe nói bản thân sắp bị bán đi một lần nữa, tã của Nguyên
Nhi còn ở trong tay nhưng cả người đã quỳ “bộp” xuống trước mặt Trịnh
Tuân: “Lão gia, tiểu nhân đã phạm phải lỗi gì? Ngài giữ tiểu nhân lại đi,
tiểu nhân đã ký vào văn tự bán đứt, nếu tiểu nhân trở lại nơi đó, hắn sẽ
cảm thấy tiểu nhân đã đắc tội ngài, sau đó chuyện gì sẽ xảy ra chứ?”
Trịnh Tuân hơi khó xử.
Không biết Lục Nhi đã ra ngoài từ lúc nào, nàng yên lặng không nói gì,
chỉ đứng ở đó vịn tay lên khung cửa.
Trịnh Tuân quay đầu nhìn về phía Lục Nhi.
Hỉ Thước dập đầu với Lục Nhi: “Phu nhân, ngài giữ tiểu nhân lại đi!”
“Ngươi ở lại đi, chỉ cần ta và Nguyên Nhi có ăn sẽ không để ngươi chết
đói. Còn nữa, về sau ngươi đừng gọi ta là phu nhân, gọi ta là Lục Nhi, ta
lớn hơn ngươi vài tuổi, ngươi gọi ta là tỷ tỷ cũng được.” Lục Nhi mở
miệng nói.
Cái tên Hỉ Thước rất đẹp nhưng bộ dạng hơi kém sắc một tí. Có thể trở
thành nha hoàn của nhà giàu, ai lại không muốn nha hoàn nhìn thuận mắt
một chút, mua về để hầu hạ người chứ không phải mua về để cày bừa
trồng trọt.
Hỉ Thước ở trên tay nha tử một khoảng thời gian dài, cũng có năng lực
quan sát, nàng vội nghe lời gọi một tiếng: “Lục Nhi tỷ!”
Trịnh Tuân nghe qua thấy kỳ kỳ, nhưng Nguyên Nhi vẫn luôn nắm lấy
vạt áo hắn mà chơi đùa làm hắn phân tâm.
Không biết có phải Trịnh Tuân đã quên hay không, mà khế ước bán thân
của Hỉ Thước, hắn không giao cho Lục Nhi.
Lục Nhi để Hỉ Thước ở gian nhà phía tây.
Ban đêm Trịnh Tuân lại bò lên giường của Lục Nhi.
Ngày mai Trịnh Tuân phải rời khỏi đây, tiếp diễn quỹ đạo trong mộng
kia, cuối năm Hi Hòa thứ chín hắn được Hoàng đế điều đến huyện Yển
Thành, hiện tại đang là đầu năm Hi Hòa thứ bảy.
Đêm nay, Trịnh Tuân hơi vội, hắn chỉ sờ sờ bên dưới của nàng một hai
cái rồi gấp gáp đưa cây gậy kia tiến vào.