Đêm nay, cái sân nhỏ của Bàng gia không ngủ, sau khi Trịnh Tuân lên
giường ngủ không lâu thì các bà tử gác đêm trong viện cũng vào bếp bắt
đầu nấu ăn.
Mà cùng làng, ở Phùng gia.
Vì Phùng Thương mang thê tử và hài tử trở về nên trong nhà ở không đủ.
Bốn nam nhân của Phùng gia ngủ trên một giường, Tần thị, Tôn thị và
nhi nữ của Phùng Thương ngủ ở gian nhà phía Đông, hai tức phụ và tôn
tử của Phùng Nông ngủ ở gian nhà phía tây.
Tức phụ: con dâu; Tôn tử: cháu.
Cả đêm Phùng Thương trằn trọc không ngủ được, đứa cháu lớn của hắn
nằm bên cạnh trêu ghẹo: “Nhị thúc, mấy nay ngủ với bọn con nhiều, giờ
này lại nhớ nhị thẩm sao?”
Nam nhân của Phùng gia đều đã thành thân, những lời mờ ám này ai
cũng biết.
Phùng Thương cũng lớn hơn đứa cháu trai này bảy tám tuổi, quan hệ của
hai người trước giờ rất tốt, không câu nệ gì, rất thoải mái vui đùa, ai biết
hôm nay Phùng Thương bị gì mà không đáp lại hắn, chỉ thấp giọng thở
dài.
Không khí trong phòng vô tình trở nên nặng nề.
Phùng Nông vốn tưởng rằng đã ngủ chợt lên tiếng: “Phùng Thương, đệ
ra ngoài với ta!”
Khiến cho mấy người trong phòng hoảng sợ.
Phùng Nông năm nay 40 tuổi, Trương thị sớm đã không can thiệp
chuyện gì, trong nhà này từ trước đến giờ hắn nói một là một, hai là hai.
Hai huynh đệ ra khỏi phòng, đến bãi đất trống trong sân.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp, lại có bầu trời đầy sao tô điểm thêm, đặc
biệt vào mùa này vào ban đêm bóng tối có nhuộm thêm màu lam.
Những hộ nông dân không hiểu những thứ mỹ miều kia, Phùng Nông
ngửa đầu thở dài nói: “Phùng Thương, đệ không thể với tới trời, giờ mẫu
thân đã khỏe rồi, ngày mai đệ đưa hai mẫu tử Tôn thị về thị trấn đi!”
Phùng Thương không đáp, nam tử cao lớn bỗng nhiên ngồi xổm xuống,
Phùng Nông không nhìn thấy biểu tình trên gương mặt hắn: “Ca nói cái
gì vậy, đệ không có ý gì cả!”
“Đệ không có thì tốt, Tôn thị là nữ nhân tốt, nàng gả cho đệ, sinh Đai
Nha cho đệ, việc trước việc sau trong nhà đều thỏa đáng, mẹ thích nàng,
nói nàng thích hợp để chăm sóc phu tử, Phùng Thương, đệ đừng có
phạm sai lầm, sau lưng đệ còn có Đại Nha nữa!”
Phùng Thương vô cùng yêu thương tiểu nha đầu, bởi vì Phùng Thương
có quân tịch nên Phùng gia được miễn thuế, cuộc sống của bọn họ ở làng
Đại Trại vô cùng dễ chịu.
Như vậy không phải quá tuyệt vời sao, cưới thê tử, sinh hài tử, đủ ăn đủ
mặc, hiện giờ trong nhà có ba chiếc xe la, ra ngoài ai cũng ngưỡng mộ:
“Phùng Thương, tiền đồ của đệ đang rộng mở!”
Hắn còn gì không thỏa mãn nữa.
Chỉ là hôm kia hắn nghe nói nàng về tới, động tới việc gì cũng làm
không xong.
Nữ tử xinh đẹp chưa từng mặc hỉ phục đã bái thiên địa với hắn, hắn đã
từng ôm nàng, không có nữ tử nào mềm mịn, thơm mát giống nàng.
“Đệ đến nhìn nàng một lúc thôi được không?” Suy nghĩ này của hắn
lượn lờ trong hai ngày nay, hắn không dám nói với ai cả, lúc này lại
không muốn che giấu nữa.
Sao nàng lại không sống tốt được chứ.
Nghe đại tẩu nói, nàng trở về có vài chiếc xe ngựa đi theo, bà tử nha
hoàn có đến mười mấy người, nàng giống như tiên nữ trong tranh, không
ai dám nhận bừa.
Lời này của đại tẩu cố ý nói cho hắn nghe, hắn rất rõ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nói ra.
“Nếu đệ muốn tự hủy mình, làm khổ chúng ta thì đệ đi đi, đệ đi ngay bây
giờ đi. Hiện giờ nàng ở trong sân của mình, đệ trèo tường qua mà nhìn.
Đệ không nghĩ cho chúng ta, không nghĩ đến mẹ thì cũng nghĩ đến Đại
Nha, đệ không biết tính tình của Trịnh đại nhân sao, giờ hắn bóp chết đệ
dễ hơn bóp chết một con kiến!” Phùng Nông nóng giận mắng.
Đại Nha vừa mới 4 tuổi, Phùng Thương vô cùng yêu thương nó.
Phùng Thương ngồi xổm chỗ đó, ôm mặt thống khổ: “Đệ biết đệ nghĩ
sai, nhưng đệ phải làm sao đây?”
Phải làm sao cái gì, chút tình cảm này không thể đổi cơm ăn được, hắn
và Tôn thị ở với nhau rất tốt, chưa từng cãi cọ nhau chuyện gì.
Hai huynh đệ trở về nhà, lần này Phùng Thương không xoay người nữa,
nhưng hắn lại mở to mắt nhìn trần nhà cho đến sáng.
Khó khăn lắm Phùng Nông mới mắng cho Phùng Thương tỉnh ra, ai ngờ
sáng sớm trong nhà lại có gã sai vặt đến, nói Trịnh đại nhân niệm tình cũ,
muốn mời phu thê Phùng Thương đến ôn chuyện.
Tôn thị chỉ ở làng Đại Trại có mấy ngày, không quen biết ai, hơn nữa
trong làng không ai dám lên tiếng, cả nhà lại gạt nàng, cho nên nàng
không hay biết chuyện gì.
Sắc mặt mấy người bên cạnh đều thay đổi, chỉ có nàng vui vẻ hào hứng
nói với Phùng Thương: “Chàng có quan hệ rất tốt với vị đại nhân này
sao?”
Khả Khả: Ủa Trịnh đại nhân, sao toàn chọc cái miệng hổn của Lục Nhi
không zậy? Bộ thấy Thương ca chưa đủ khổ tâm hả?
Trịnh đại nhân sống sao mà tới Phùng Nông cũng biết tính tình đại nhân
khum tốt ạ:))))