tang kỳ dù có tìm một nam nhân khác cũng là chuyện bình thường,
chẳng qua là bọn họ không mai mối mà tằng tịu với nhau thì sẽ khiến
người đời lên án.
Người khác còn đỡ, cũng chỉ lén nói chuyện phiếm vài câu, còn nhà Trần
Hoàng thị sát vách kia vì chuyện cháu trai mình lúc trước mà vẫn ghi hận
trong lòng.
Trần Hoàng thị vốn muốn đi xem náo nhiệt, bà muốn nhìn xem Bàng
Lục Nhi coi thường cháu trai mình thì để mắt nam nhân nhà nào, cho nên
nhất cử nhất động của Lục Nhi bà đều để ý.
Đêm nay trăng sáng hơn bình thường, vào canh một ba khắc, là giờ giới
nghiêm, Trịnh Tuân theo thói quen đến nhà Lục Nhi. Khi hắn vừa mới gõ
cửa, còn chưa bước vào thì nghe trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng thét chói
tai: “Có trộm!”
Ngay lập tức kinh động cả khắp xóm, cũng may Lục Nhi đã mở cửa cho
Trịnh Tuân vào sân.
Lục Nhi đóng cửa lại, còn chưa vào phòng đã nghe ngõ nhỏ ầm ĩ, cửa
nhà nàng có người đập vang dội: “Bàng quả phụ, Bàng quả phụ!”
Lục Nhi bảo Trịnh Tuân vào nhà, tự mình đi ra cửa.
“Bàng quả phụ, không xong rồi, ta vừa mới nhìn thấy có tên trộm vào
nhà ngươi!” Trần Hoàng thị đứng ở trong đám người nói.
Lục Nhi chớp mắt nói: “Làm gì có ai, Hoàng thẩm, e là bà nhìn lầm rồi!”
Trần Hoàng thị đưa tay chỉ trời: “Hôm nay trăng sáng như vậy, sao ta có
thể nhìn lầm được, cũng thật khéo khi ta khóa cửa liền nhìn ra ngõ xem
xét thì thấy được kẻ trộm!”
Bàng Lục Nhi không để ý tới bà ta: “Ta vừa mới ở trong sân, sao lại
không nhìn thấy?”
Nàng chuẩn bị cài chốt cửa.
Ngoài cửa lại có người nói: “Bàng quả phụ, đây là chuyện lớn, đừng nói
là cô nhi quả phụ nhà ngươi gặp nguy hiểm, đêm nay kẻ trộm đó càn
quét hết cái ngõ nhỏ này cũng không chừng!”
Một tay Lục Nhi chặn cửa: “Vậy các người tính sao?”
“Kêu hai ba phụ nhân sức lực lớn đi với ngươi tìm kiếm xem, nếu kẻ
trộm chạy đi hay là Trần Hoàng thị nhìn lầm thì còn tốt, nếu kẻ trộm thật
sự ở trong phòng các ngươi phải la lên, chúng ta đông người, cửa
phường cũng đóng rồi, hắn chạy không thoát đâu!”
Láng giềng xung quanh không biết nội tình, âu cũng là vì lòng tốt.
Lục Nhi căn bản không có lý do phản kháng, nhưng nàng lại đứng yên
một chỗ không động đậy.
Không khí xung quanh ngay lập tức trở nên ngượng ngùng, mọi người
lúng túng không biết vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này.
Nhưng Trần Hoàng thị kia đột nhiên phát lên tiếng cười lạnh: “Bàng quả
phụ, ngươi ngập ngừng hết lần này tới lần khác, không phải là trong
phòng ngươi đang giấu người nào đó chứ?”
Cứ vậy bà ta nói ra hết suy nghĩ trong lòng của phần lớn người ở đây,
liên quan đến thanh danh của phụ nhân sao có thẻ tùy ý ăn nói bừa bãi
như vậy, nếu là các nàng thì các nàng cũng chỉ dám lén lút đàm luận thôi.
Suy nghĩ của bọn họ là vậy, song vẫn dùng lời chính nghĩa để nói.
“Hoàng thẩm, lời này không thể nói bậy được!”
“Đúng, Bàng quả phụ là người thế nào chúng ta còn không rõ sao!”
“Bà đã quên mình đã từng ăn cá của nàng ta cho….”
Người kia nói một nửa, liền ngậm miệng lại
Không biết từ khi nào mà phía sau Lục Nhi xuất hiện một người, là một
nam nhân, người nọ lạnh như băng hỏi Trần Hoàng thị một câu: “Thế
nào là giấu người?”
Trần Hoàng thị nghe hắn nói, đầu còn chưa ngẩng lên, vội phủi gối nói:
“Ta nói đúng chưa, thấy ta nói đúng chưa? Bàng quả phụ này thật sự làm
ra cái chuyện đó, không cần mai mối mà….”
Sắc mặt Trịnh Tuân không được tốt, ánh trăng không đủ để nhìn rõ, chỉ
nghe âm thanh lạnh lẽo, suýt nữa đông cứng bọn họ.
“Ăn nói cho cẩn thận!”
Hắn che chắn cho Lục Nhi ở phía sau, lúc hắn nói với Lục Nhi giọng hắn
mềm mại dịu dàng hơn rất nhiều: “Lục Nhi, nàng vào nhà trước đi, vừa
rồi Nguyên Nhi với Nguyệt Nhi bị dọa sợ rồi!”