thấy hắn đi lên núi.”
Người nói chuyện là nhị thẩm của Bàng Lục Nhi Kiều thị.
Nghĩa trang của Trịnh gia nằm ở trên núi.
Bàng Lục Nhi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn vào mắt nàng, sắc mặt giống
như người từ trong quan tài bước ra.
Kiều Thị sợ hãi rụt cổ lại, thầm mắng: “Tiểu đề tử này hôm nay bị làm
sao vậy?”
Đề tử: cách mắng con đĩ thời xưa.
Kiều thị giỏi nhất là đi khắp nơi làm tiền, nàng chường mặt vào sân, cặp
mắt không yên hướng tới ổ gà bên cạnh hàng rào tre nhìn ngó: “Lục Nhi,
chi bằng ngươi cho ta mượn con gà trống về để ấp trứng, sau này gà nở
ra ta cho ngươi mấy con. Ta muốn tiết kiệm chút bạc để cho cẩu tử đi
đọc sách, để sau này hắn cũng giống như đường tỷ phu có một chức Cử
nhân lão gia.”
Bàng Lục Nhi tính cách mạnh mẽ, người khác khó có thể chiếm lợi được
của nàng. Nhưng nhi tử của Kiều thị là Bàng cẩu tử, lại là đường đệ của
Bàng Lục Nhi, nàng cũng có chút yêu thương hắn.
Tay Kiều thị vịn vào rào tre, chuẩn bị bắt gà, lại tiếp tục nói: “Lục Nhi
nhà ta hiện giờ không giống phu nhân của Cử nhân chút nào.”
“Cút!”
Kiều Thị nghe không rõ.
“Cút cho ta!” Bàng Lục Nhi không biết từ đâu lấy ra chiếc dao bổ củi,
ngay lập tức hướng tới Kiều thị.
Kiều thị thấy vậy bị dọa khiếp vía, té ngã nhào ra bên ngoài chạy trốn.
Nàng thấy Bàng Lục Nhi không có ý định đuổi theo liền ngã lăn trên đất
bùn khóc la ăn vạ.
“Bàng Lục Nhi ngươi khắc phụ, khắc mẫu, khắc huynh, khắc tỷ là Thiên
Sát Cô Tinh, nhất định phải sát hết người Bàng gia mới được chịu phải
không? Đáng thương cho cẩu tử nhà ta, đáng thương cho Hương nhi nhà
ta…”
Có bóng người tiến đến vũng bùn đất.
Kiều thị nhìn thấy lại càng lớn tiếng gào khóc: “Cái đề tử này, ai lại
không biết ngươi mới mười hai mười ba tuổi đã câu dẫn nam nhân,
Phùng Thương kia dù cưới thê tử rồi cũng còn tưởng nhớ về thân thể
ngươi! Ai lại không biết nương tử hắn là bị ngươi…”
“Nhị thẩm ăn nói cho cẩn thận.”
Là Trịnh Tuân.
Trịnh Tuân hiện giờ có công danh trên người, Lý trưởng đức cao vọng
trọng trước giờ đều vô cùng kính trọng hắn, Kiều thị dù thế nào cũng
không dám làm càn trước mặt hắn.
“Cử nhân lão gia, ngài không biết được đâu…” Kiều thị đang muốn nói
lại đột nhiên hét lên.
Bàng Lục Nhi bước ra sân, một tay nắm chặt con gà, một tay cầm dao,
một nhát chặt rớt cổ con gà, sau đó ném lên người Kiều thị, máu gà tanh
hôi bắn lên khắp mặt nàng.
“Giết người! Giết người! Bàng Lục Nhi ngươi đợi đó cho ta! Bàng
Thanh Xuyên chết giẫm, ngươi ra xem chất nữ tốt của nhà ngươi này!”
Bàng Lục Nhi không muốn đấu võ mồm với nàng ta, cũng không thèm
nhìn Trịnh Tuân, nàng khom người nhặt gà trên mặt đất rồi quay đầu đi
vào trong nhà.
Bàng Lục Nhi ngồi xổm trong sân vặt lông gà, tóc đen rũ xuống, trên
người mặc chiếc áo tang chất liệu thô sơ.
Trịnh Tuân đứng tại chỗ nhìn nàng một lát.
Từ trước đến này nàng quý nhất là hai mươi con gà này, gần đây nhất,
ban đêm Hoàng Đại Tiên ra kiếm ăn, nó cắp mất hai con của nàng, nàng
tức giận đến mức cả ngày không ăn uống gì.
HOÀNG ĐẠI TIÊN
Nàng chịu khó nuôi dưỡng nửa năm nay, sắp tới có thể đẻ trứng, vậy mà
nàng có thể ra tay giết nó?
Ánh mắt Trịnh Tuân thâm trầm, hôm nay Bàng Lục Nhi rất lạ, hắn không
nói gì cầm ống tre đựng sách của cửa hàng chuẩn bị về phòng.
Bàng Lục Nhi dọn dẹp con gà xong, bắt nồi canh to hầm con gà, váng
dầu nổi lên trên, thịt được hầm mềm rất ngon miệng.
Nàng cũng không gọi Trịnh Tuân ra ăn cơm, tự Trịnh Tuân ngửi được
mùi mà đi ra nhìn thấy Bàng Lục Nhi ngồi trước bàn xé đùi gà mà gặm.
Trịnh Tuân vốn kiệm lời, hắn tự xới cho mình chén cơm, ăn trong vô vị.
–
Bàng Lục Nhi ưa sạch sẽ, nhưng ở nông thôn làm sao để ý nhiều đến
vậy, nàng bưng chậu gỗ sang gian bên cạnh, dùng khăn vải bông lau
người cho sạch sẽ, lúc này mới trèo lên giường đất.
Trong chăn có thêm một người nữa chui vào, nam nhân ôm chặt lấy
Bàng Lục Nhi, sau đó hắn cởi bỏ toàn bộ quần áo nàng kể cả cái yếm đỏ,
da thịt nữ nhân mềm mịn trơn láng, không giống như người ở nông thôn:
“Lục Nhi, Nhị Thẩm lúc nào cũng vậy, nàng không việc gì phải tức giận
tổn hại thân mình.”
Trịnh tuân biết nàng nghẹn tức trong lòng, không chỉ là đối với Kiều Thị.
Bàng Lục Nhi đưa lưng về phía Trịnh Tuân, hốc mắt khô cạn liền ngấn
nước.
Lấy gà theo gà, lấy chó theo, dù Bàng Lục Nhi không được đọc nhiều
sách vở song nàng cũng biết nhân duyên trăm năm là thứ khó gặp:
“Ngày mai ta hẹn Thúy Bình lên Thị Trấn, lời trước kia của Huyện lệnh,
ta đồng ý.”
Trịnh Tuân không ngờ được nàng sẽ nói những lời này