nói với Trịnh Tuân vài câu, không hề đá động gì đến tâm tư của mình
ngày hôm đó.
Đúng là người có khiếu làm quan.
Trịnh Tuân khẽ cười: “Không sao, Ngô chủ bộ đừng để trong lòng!”
Trên mặt Trịnh Tuân không hiện ra chút bất mãn nào, tính tình Trịnh
Tuân hơi giống Lục Nhi, nhất là không thích nợ ân tình của người khác.
Trong mộng kia, bởi vì để Ngô Văn Cẩm kia say mê sai lầm nên sau khi
Trịnh Tuân rời huyện Yển Thành vài năm thì Ngô chủ bộ được thăng lên
làm huyện lệnh.
Một cử nhân hay cho dù là tiến sĩ cũng không thể chờ để leo lên vị trí
này huống chi một tú tài như hắn.
Thấy thái độ của Bàng Lục Nhi như vậy, Trịnh Tuân cũng không gạt
nàng, kể hết ngọn ngành bao gồm cả đoạn nghiệt duyên trong mộng cho
nàng biết
“Lục Nhi, lúc đó ta nghĩ không chu đáo!” Nếu không có đoạn sau của
giấc mộng kia, e rằng Ngô Văn Cẩm đã trở thành thê tử của hắn.
Bàng Lục Nhi nghe hắn nói xong, không mặn không nhạt nghiêng đầu
hỏi: “Bề ngoài nàng rất giống ta sao?”
Trịnh Tuân gật đầu: “Đại khái giống vài phần!”
“Nếu có cơ hội, ta cũng muốn gặp một lần!” Lục Nhi không cảm thấy lo
lắng chút nào.
Kể từ ngày đó, biểu hiện của nàng không có gì khác lạ, nhưng có một
việc Trịnh Tuân không thể hiểu được, Lục Nhi đã bắt đầu tìm trường tư
thục cho Nguyên Nhi.
Nguyên Nhi còn nhỏ, mời thầy giỏi về nhà dạy học mới thoả đáng nhất,
nhưng việc này tiêu tốn rất nhiều tiền là một chuyện.
Lục Nhi có nghe đồn rất nhiều chuyện ở trên phố, phần lớn là những câu
chuyện ghép đôi của quả phụ và tiên sinh, cho nên nàng cắt đứt ý nghĩ
thỉnh người về dạy.
Kỳ thật thì chuyện này cũng không khó để lý giải, những tiên sinh gắn
liền với câu chuyện đa số là tú tài nghèo thi rớt, đừng tưởng bọn họ đọc
sách thánh hiền mà cho rằng bọn họ ngay thẳng.
Cháu trai của Trần gia cạnh nhà, Trần Trọng Thượng kia không phải là ví
dụ điển hình sao. Ba phần thật lòng, bảy phần giả ý, đều muốn gạt người.
Ngày 27 tháng chạp, Lục Nhi ở bên này bận rộn, Trịnh Tuân đã bắt đầu
nghỉ phép.
Hắn rảnh rỗi không có việc gì, tự mình soạn hai quyển sách, một quyển
là Thiên Tự Văn dành cho Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi, một quyển khác
viết cho Lục Nhi, thực tế hơn.
“Chờ cho Nguyên Nhi đọc thành thạo Thiên Tự Văn, ta lại dạy nó cái
khác!” Trịnh Tuân không biết Lục Nhi đang tính toán điều gì, hắn thành
thật nói với nàng.
Hôm nay là ngày cuối năm, Lục Nhi đang đốt một ngọn đuốc lớn trong
sân, nàng không muốn tranh luận với Trịnh Tuân, nàng không đáp hắn
chỉ vẫy tay gọi Nguyên Nhi lại, nàng chỉ vào Trịnh Tuân: “Nguyên Nhi,
cha con biết rất nhiều chữ!”
Nguyên Nhi chạy quanh ngọn đuốc, ném đoạn trúc ngắn vào đống lửa,
đoạn trúc bén lửa phát ra tiếng “tí tách”, nó vỗ tay cười: “Sau này con
cũng muốn lợi hại giống như cha!”
Bàng Lục Nhi nhoẻo miệng cười, ánh lửa của ngọn đuốc soi sáng lên
người hai mẹ con, so với ánh dương của chiều tà lại càng thêm rực sáng.
Sắc trời dần tối đi, Hi Hoà năm thứ chín sắp qua đi.
Sáng sớm, Trịnh Tuân đã mua kẹo Lúa mạch trên đường đến đây, Lục
Nhi và Hỉ Thước ở trong bếp gói bánh, dùng một lớp bột ở ngoài gói
thành hình bán nguyệt đặt bên cạnh bếp.
Ngày đặc biệt như vậy, cho dù Trịnh Tuân có bất mãn gì đi chăng nữa thì
Lục Nhi cũng sẽ không để Hỉ Thước phải đón giao thừa một mình.
Hỉ Thước đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Trịnh Tuân nói: “Đến đây đón giao thừa cùng nhau đi!”
Bởi vì Lục Nhi đã nhượng bộ một bước.
Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi không thích mùi rượu, kể từ khi có Nguyệt
Nhi đến giờ Trịnh Tuân mới nhấp ngụm rượu Đồ Tô “Người trẻ kính già,
uống rượu chúc mừng” sẽ mang lại may mắn.
Nguyên Nhi còn đỡ, với Nguyệt Nhi đây là lần đầu tiên nó đón giao thừa
với Trịnh Tuân, Nguyệt Nhi không chịu há miệng, dụi đầu vào lòng ngực
hắn, Trịnh Tuân kiên nhẫn dỗ dành một hồi, Nguyệt Nhi mới liếm một
chút rượu.
Trịnh Tuân đeo chiếc vòng vàng lên cổ tay Nguyệt Nhi: “Năm mới may
mắn!”
Nguyên Nhi cũng được một vòng tay giống vậy, những Trịnh Tuân lại
nhét vào trong túi nó, vì trên tay Nguyên Nhi còn mang chiếc vòng lúc
trước Phùng Thương cho.
Hỉ Thước cũng được Trịnh Tuân cho một nén bạc.
Qua giờ Tý, sau khi dỗ hai đứa trẻ đi ngủ, Hỉ Thước cũng trở về phòng
của mình, trong phòng chỉ còn Trịnh Tuân và Lục Nhi, hai người ngồi
đón giao thừa, hắn lấy một vật từ tay áo ra.
“Lục Nhi, tặng nàng!” Là một cây trâm ngọc kiểu dáng đơn giản, nhưng
chất liệu bằng ngọc, so với vàng thì đắt giá hơn nhiều.
Lục Nhi còn nhớ rõ chuyện đem chiếc vòng tay của Trịnh Tuân bán được
năm mươi lượng.
Trong lúc nàng còn ngẩn ngơ, Trịnh Tuân đã cài trâm cho nàng, rồi lấy
gương đồng ra soi: “Lục Nhi, nàng nhìn xem!”
Lục Nhi không muốn nhận đồ gì của hắn, nhưng khi mắt nhìn vào trong
gương, đuôi lông mày rũ xuống, da trắng như tuyết, không còn thấy đốm
đỏ trên mặt, còn đâu là Lục Nhi của hai tháng trước nữa.
Đều dựa vào những thứ tốt Trịnh Tuân đưa tới, dù có bạc cũng chưa chắc
có thể mua được.
Nàng cười tự giễu, ngày đó nàng còn dùng lời lẽ giả tạo nói với hắn.
Cuối cùng, Lục Nhi nhận cây trâm của Trịnh Tuân.