nhẹn, từ việc trong nhà cho đến nuôi mười mấy con gà đẻ trứng cũng đều
một tay nàng làm.
Lúc ra khỏi cửa thì có Hỉ Thước đưa đi, cái bụng kia ngay lập tức trở
thành bộ dạng có thai, ở ngõ nhỏ, mọi người đang ngồi tán gẫu.
“Ai da, sao hai ngày nay không thấy phu nhân nhà ngươi?”
“Bên kia họ muốn mua thêm cá, Nguyên Nhi lại ầm ĩ không chịu đi theo,
cho nên ta phải ở nhà trông chừng nó.” Hỉ Thước chơi đùa với tiểu gia
hỏa trong ngực.
“Phu nhân nhà ngươi thật giỏi, không ai so được với nàng đâu, đợi nàng
qua ba năm thủ tang, ta sẽ tìm cho nàng một nam nhân tương xứng.” Nói
ra thì phụ nhân này cũng nhiệt tình, thường ngày vẫn thích nhất là tán
gẫu.
Ban đầu Hỉ Thước không biết Lục Nhi có thai, đợi đến khi bụng Lục Nhi
lớn lên từng ngày, nàng mới phát hiện. Hỉ Thước không lớn nhưng nàng
cũng hiểu rõ, đứa trẻ này Lục Nhi tỷ không muốn cho người khác biết.
“Lục Nhi tỷ, lão gia…”
“Hỉ Thước, ngươi đừng nhắc đến hắn, không liên quan đến hắn.” Vấn đề
này nàng chưa bao giờ muốn nhắc tới.
Hỉ Thước có biết, gia đình nào giàu có thường sẽ nuôi nữ nhân bên
ngoài, chẳng lẽ Lục Nhi tỷ là nữ nhân lén lút của lão gia, mà chính thất
của lão gia không muốn nạp Lục Nhi tỷ vào cửa?
Nếu không, trước khi đi lão ra sẽ không để lại lời kia, bảo nàng nhìn ngó
Lục Nhi tỷ.
“Nhìn ngó” kia, Hỉ Thước hiểu.
Tuy rằng khế ước bán thân còn ở trong tay lão gia, nhưng lòng dạ Hỉ
Thước vốn đã đi theo Lục Nhi, cho nên Lục Nhi nói gì, nàng nghe đó.
Cứ như vậy cho đến ngày 2 tháng 10 năm Hòa Hi thứ 7, vẫn chưa có ai
đến nhà nàng tò mò hỏi chuyện.
Bà mụ do Lục Nhi sai Hỉ Thước tìm về trước vài ngày, người nhà quê,
cũng không phải ở huyện quanh đây.
Lần này Lục Nhi sinh rất nhanh, buổi chiều bắt đầu đau bụng, đến giờ
Hợi là đã sinh được, sau khi rửa sạch sẽ rồi ôm ra, Lục Nhi nhìn thấy
một nữ nhi ngoan ngoãn dễ thương đang ngủ.
Xung quanh mọi người đều biết có phụ nhân mượn nhờ nhà Lục Nhi để
sinh đẻ. Qua hai ngày sau, lại nghe phong phanh rằng Lục Nhi lên tiếng
muốn nhận nuôi đứa bé.
Lại nghe nói trong nhà phụ nhân kia đã có ba tiểu cô nương rồi, giờ lại
sinh ra nữ nhi nữa, nàng không muốn nuôi. Những người ở quê phần lớn
đều có vài hài tử, bọn họ nào có dư tiền mà nuôi nổi, bọn chúng lại còn
nhỏ, nuôi mấy năm lại phải tính đến của hồi môn.
Có nhà còn thẳng thừng đưa hài tử đến bệnh phường.
Nhưng Bàng quả phụ kia cũng thật tốt bụng, người ta mẫu thân ruột thịt
còn muốn mang con bỏ. Hiện tại mẫu thân nó đi rồi, nàng lại giữ hài tử
lại, tự mình nuôi dưỡng.
Lấy tên cũng hay, vì sinh vào tháng 10 cho nên gọi là Bàng Lương
Nguyệt, nhũ danh là Nguyệt Nhi.
Nguyên Nhi đã biết đi, nó nhìn Nguyệt Nhi ngủ trên giường mà nhếch
môi cười nói: “Muội…muội…”
Lục Nhi bế nó ngồi bên mép giường: “Nguyên Nhi, con phải nhớ kỹ, đây
là muội muội ruột của con.”
Nguyên Nhi làm gì hiểu được lời này, nhưng nó vẫn nhìn vào đứa trẻ
trên giường rồi nhìn lại Lục Nhi gật đầu.
Tận sâu đáy lòng Lục Nhi, nàng vô cùng cảm thấy có lỗi với Nguyệt
Nhi, cũng may tất cả đều dựa vào gia phả để nói chuyện, công sinh
không bằng công dưỡng. Bên ngoài đều biết, Nguyệt Nhi không phải
nàng sinh ra, nhưng thực tế thì không ai nhắc tới điều này.