Chương 1011
“Chỉ cần cô đủ mạnh, đừng nói là nghe cô chỉ huy, dù cho có bảo mấy người chúng tôi lau giày cho cô cũng được!”
Tần Phong vừa dứt lời, Triệu Đại Lực đã vội vàng bổ sung: “Đúng đúng đúng, chính là lý lẽ này, không phải cô muốn thu nạp tôi làm đồ đệ sao? Thế thì quá đơn giản rồi, tôi đứng yên tại chỗ, cô có thể sử dụng bất cứ phương pháp gì, chỉ cần đẩy tôi xê dịch một chút thì tôi sẽ gọi cô một tiếng sư phụ luôn”.
Sử Nam Bắc đứng bên cạnh đã lo tới sốt vó, nếu như tên này biết được lúc này hắn đang nói chuyện với ai thì không biết hắn có đái ra quần luôn không.
Reng reng.
Lúc này, điện thoại của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vang lên, sau khi bắt máy và nghe vài câu thì lập tức vui vẻ đáp: “Hai người đừng vội xử lý bọn chúng, tôi lập tức gửi địa chỉ vào điện thoại cho cô, cô nghĩ cách dụ bọn chúng đi tới đây”.
Sau khi nghe điện thoại, Diệp Vĩnh Khang cười nói với mấy người Tần Phong: “Mấy người ở đây cũng gần hai tháng rồi, đi nào, hôm nay dẫn mọi người ra ngoài hít thở”.
Mọi người vừa nghe thấy vậy thì lập tức reo hò nhảy nhót.
Hai tháng nay, ngày nào bọn họ cũng ở đây, đã sắp không nhớ nổi thế giới bên ngoài trông như thế nào rồi, ra ngoài dù cho chỉ hít mấy ngụm không khí, sau đó ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, đối với bọn họ mà nói cũng là một điều xa xỉ.
“Ê mập, tôi đưa cậu địa chỉ, bên cậu sắp xếp một chút rồi dẫn hết bọn họ tới đó”.
Diệp Vĩnh Khang dặn dò cho Sử Nam Bắc.
Sử Nam Bắc rõ ràng hơi khó xử: “Đại ca, anh cũng biết đấy, hiện giờ vẫn là thời kỳ huấn luyện, não của bọn họ buộc phải tạm thời đóng lại trước đã, nếu như lúc này ra ngoài… cái này hẳn anh còn hiểu hơn cả tôi nữa đúng không?”
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười thú vị: “Những lời cậu nói tôi đều hiểu cả, yên tâm đi, lần này dẫn bọn họ ra ngoài, chỉ cần có thể sống sót trở về, tôi tin rằng cảnh giới tư tưởng và phạm vi nhận thức của bọn họ đều sẽ được nâng cao hơn rất nhiều!”
Sử Nam Bắc ngơ ngác: “Vẫn có thể sống sót trở về? Ý gì vậy chứ?”
Bây giờ Diệp Vĩnh Khang cảm thấy điều đúng đắn nhất mà anh đã làm từ sau khi trở về chính là sắp xếp cho Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi ở bên cạnh vợ và con gái.
Hai người này không chỉ có chiến lực mà cả đầu óc và tinh thần trách nhiệm tuyệt đối đều là đẳng cấp nhất, chỉ cần có hai người bọn họ ở đó thì Diệp Vĩnh Khang sẽ bớt đi được một mối lo rất lớn.
Người lập công lần này là Thiên Diệp Nhi.
Tiểu Chí dẫn theo mười hai vị tướng Thiên La tiến vào Giang Bắc, việc đầu tiên làm là đi tìm Diệp Vĩnh Khang, chỉ đáng tiếc là khi đó Diệp Vĩnh Khang đang ở một nơi vô cùng cơ mật là trại huấn luyện Thiên Diệt.
Dù Tiểu Chí dùng mọi cách thì cũng không thể biết Diệp Vĩnh Khang đã đi đâu, hắn vì quá tức tối nên đã nhắm thẳng vào người thân của Diệp Vĩnh Khang.
Người đứng mũi chịu sào chính là Hạ Huyền Trúc.
Tuy nhiên khi bọn chúng vừa mới tới bên dưới toà nhà công ty của Hạ Huyền Trúc thì đột nhiên nghe thấy một người phụ nữ xinh xắn lanh lợi đang nói chuyện điện thoại: “Diệp Vĩnh Khang, ngài đi đâu rồi thế, sếp Hạ tìm ngài nãy giờ đấy? Sao ngài lại chạy tới nơi đó rồi, được, bây giờ tôi sẽ nói cho sếp Hạ biết”.
Tiểu Chí là người đầu tiên tiến lên trước ngăn người phụ nữ đó lại: “Cô vừa mới gọi điện thoại cho ai đấy?”
“Anh là ai?”