Chương 713
“Mười mét à?”
Diệp Vĩnh Khang bày ra vẻ mặt khó xử.
Gã đàn ông mặt tròn giễu cợt nói: “Chê ít à? Được, tao đếm ngược từ ba, mày chạy được bao xa thì tính đến đó, bắt đầu nhé, ba, hai, một!”
Pằng!
Gã mặt tròn bóp cò!
Tài thiện xạ của gã quả nhiên rất tốt, viên đạn bay thẳng tới lông mày của đối thủ.
Lý Thanh Từ đã nhắm mắt lại, không nhẫn tâm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Gã mặt sẹo khoanh hai tay trước ngực, chờ đợi cảnh đối phương chuẩn bị nổ tung đầu, đây đối với gã chính là một loại hưởng thụ.
Tuy nhiên ngay giây tiếp theo, gã mặt sẹo lập tức ngây người ra.
Bởi vì sau khi tiếng súng vang lên, gã đột nhiên phát hiện ra đầu của đối phương không những không nổ tung, ngược lại còn không hề hấn gì, bên kia còn đang nở một nụ cười gian xảo!
“Ông làm gì đấy?”
Gã mặt sẹo quay đầu lại hét vào mặt gã mặt tròn, cho rằng gã đang đùa cợt.
Tuy nhiên biểu cảm của gã mặt tròn còn khó tin hơn, cú bắn vừa rồi, gã chắc chắn rằng đã nhắm trúng lông mày của đối phương.
Hơn nữa ở khoảng cách gần như vậy, gã tuyệt đối không thể bắn trượt được!
Nhưng sao đối phương lại không hề hấn gì?
Pằng pằng pằng!
Gã mặt tròn lại bóp cò thêm ba lần, nhắm về phía Diệp Vĩnh Khang!
Tuy nhiên đối phương vẫn bình an vô sự!
Trên trán của gã mặt sẹo và gã mặt tròn bắt đầu túa mồ hôi một cách không kiểm soát được!
Bởi vì lần này cuối cùng họ đã nhìn rõ!
Phát súng đầu tiên vừa nãy không phải là bắn trượt mà là bị người này tránh được!
Ba phát súng tiếp theo cũng bị đối phương tránh một cách dễ dàng!
Khoảng cách gần như vậy lại có thể tránh được đạn, việc này đúng là không thể nào tin được!
Ngay cả Lý Thanh Từ cũng nhìn tới mơ hồ!
Cô ấy được mệnh danh là phó đại đội trưởng trinh sát hình sự trẻ tuổi nhất của Cục tuần tra Giang Bắc, tuyệt đối là một nhân tài, không những là một cao thủ mà cũng quen biết rất nhiều cao thủ hàng đầu trong các đội tuần tra đặc biệt!
Tuy nhiên cô ấy chưa từng nghe nói về người nào có thể tránh đạn bốn lần liên tiếp trong khoảng cách gần như vậy!
“Mau, tiếp tục bắn đi, bắn chết nó!”
Gã mặt sẹo đột nhiên hoàn hồn, lập tức hét lớn.
Gã mặt tròn cũng phản ứng lại theo, khi đang chuẩn bị bắn tiếp, thì đột nhiên phát hiện ra người đàn ông trước mặt đã biến mất!
Còn chưa kịp phản ứng, gã đã thấy hai mắt mình nhòe đi, cổ tay lạnh ngắt, ngay sau đó, một giọng cười vang lên ở bên cạnh: “Ông hiểu nhầm rồi, vừa rồi ý của tôi không phải là chê mười mét quá ngắn mà là cảm thấy không cần mười mét đấy làm gì cho phiền phức”.