Bởi vì anh rất quen thuộc với vũ khí đó!
Gai đen Ám Dạ!
Vũ khí này là kẻ thù của Diệp Vĩnh Khang, tổ chức tinh nhuệ của Ám Dạ Các, vũ khí tiêu chuẩn được các thợ săn sử dụng!
Thợ săn là tổ chức bí ẩn nhất dưới quyền của Ám Dạ, số lượng không quá ba mươi người, nhưng hiệu quả chiến đấu rất mạnh mẽ.
Đặc biệt giỏi trong các cuộc tấn công và ám sát, thậm chí Diệp Vĩnh Khang còn thua thiệt trước chúng vài lần.
Loại vũ khí này là một loại vũ khí độc đáo được nghiên cứu và phát triển một cách tỉ mỉ bởi tổ chức Ám Dạ, có đặc điểm ngụy trang mạnh và hiệu suất ám sát đa dạng.
Hơn nữa, bản thiết kế của vũ khí này cực kỳ bí mật, ngay cả trong tổ chức Ám Dạ, ngoại trừ thợ săn, không ai đủ điều kiện để sử dụng loại vũ khí này.
Nói cách khác, lão ăn mày mù này rất có thể là người của Ám Dạ!
Nhưng họ làm gì ở đây, chẳng lẽ cũng vì con trăn mào gà đó sao?
Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một chút, sau đó vội vàng đứng lên, nhưng lại bị Mao Tiểu Huy ôm chặt lấy đùi cầu xin: “Idol, idol đại ca, anh giống như anh trai ruột của tôi vậy, cầu xin anh đừng gây chuyện nữa, chúng ta không động vào lão ăn xin mù đó được đâu!”
“Bỏ ra đi, tôi còn có chuyện khác!”
Diệp Vĩnh Khang hậm hực đá cho anh chàng này một nhát.
Đến giờ Diệp Vĩnh Khang đã hiểu được tại sao thằng nhãi này năm lần bảy lượt sống sót trốn ra khỏi đây.
Mao Tiểu Huy thở phào nhẹ nhõm khi thấy Diệp Vĩnh Khang không đuổi theo ra khỏi hang động.
Tuy nhiên khi nhìn thấy hành động tiếp theo của Diệp Vĩnh Khang, cậu ta tròn mắt ngạc nhiên, khí tức dồn hết lên ngực, miệng phát ra một âm thanh chói tai: “Đù má!”
Không chỉ Mao Tiểu Huy mà ngay cả Sở Phi Yến khi nhìn thấy hành động tiếp theo của Diệp Vĩnh Khang ngạc nhiên đến mức mặt đỏ bừng, hét lên một tiếng ‘á’.
Những người còn lại trong hang động đều ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Diệp Vĩnh Khang, giống như đang nhìn quái vật vậy.
Chỉ thấy Diệp Vĩnh Khang đi thẳng tới chỗ thi thể của bà béo, hốc mắt trái của bà ta lúc này vẫn còn đang chảy máu.
Anh nhìn một lúc sau đó cúi xuống, vươn tay ra xé phần áo trước ngực của bà béo ra…
Sau đó anh ngồi xổm sang một bên, nhìn chăm chú vào một bộ phận nào đó trên cơ thể của bà béo…
Mao Tiểu Huy sởn gai ốc từ trong ra ngoài, hoàn toàn không thể ngờ rằng idol của mình lại có khẩu vị mặn như vậy!
“Idol, anh ruột, anh không hổ là thần tượng của tôi, đến khẩu vị cũng khác người thường như vậy, về phương diện này, tôi đúng là phải ngả nón khâm phục anh đấy!”
“Im miệng!”
Danh Sách Chương: