Sau tiếng gầm này, hàng ngàn tên đằng đằng sát khí gần đó đồng thời tiến lên hai bước, tỏa ra một áp lực mạnh mẽ.
"Tất nhiên là tôi biết".
Hạ Huyền Trúc vẫn bình tĩnh: "Hậu quả của tôi là vinh hoa phú quý, phồn hoa xa xỉ, cao cao tại thượng, nghìn người ngưỡng mộ".
Đào Vân Thiên ngây người, lập tức nói với vẻ rất hứng thú: "Ồ, vậy cô nói xem sao cô lại nghĩ như vậy".
"Rất đơn giản".
Hạ Huyền Trúc nhìn Đào Vân Thiên: "Bởi vì ông có thể cho tôi tất cả những gì tôi muốn".
Đào Vân Thiên bối rối: "Ý của cô là gì?"
Hạ Huyền Trúc nhìn thẳng vào mắt Đào Vân Thiên, điều này khiến Đào Vân Thiên cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Sau đó Hạ Huyền Trúc đột nhiên nở một nụ cười, một nụ cười dịu dàng đến say lòng người.
Nhẹ nhàng vươn cánh tay ngọc không xương yếu ớt khoác lên vai Đào Vân Thiên, cất một chất giọng vừa ngọt ngào vừa nũng nịu: "Sao, anh không đồng ý cho em à? Vậy giờ anh giết em đi là được rồi".
Đào Vân Thiên đột nhiên cảm thấy trái tim mình hơi run lên.
Với thân phận của ông ta, xung quanh ông ta không thiếu các mỹ nữ, hotgirl, người mẫu, sao nữ, ông ta phẩy tay một cái là tới.
Vì vậy ông ta luôn nghĩ mình đã thử qua tất cả mỹ nữ trên đời này rồi.
Nhưng lúc này ông ta đột nhiên cảm thấy vô cùng say mê, người phụ nữ trước mặt không chỉ xinh đẹp, còn toát ra khí chất lạnh lùng nhưng không băng giá, quyến rũ nhưng không ma mị.
Vừa có nét dịu dàng của người con gái lại vừa có nét quyến rũ của một người phụ nữ đã có gia đình, sự kết hợp của cả hai tạo nên một nét quyến rũ độc đáo không thể cưỡng lại được!
"Cho, em muốn gì anh cho em cái đó, hahahahaha!"
Đào Vân Thiên cười lớn và ôm Hạ Huyền Trúc vào lòng: "Cưng, em nói anh nghe xem nếu ngày mai cả hai chúng ta cùng diễn trước mặt Diệp Vĩnh Khang, em nói xem hắn sẽ phản ứng như thế nào?"
"Cái này ấy mà, anh lại gần đây chút đi, em nói cho anh nghe".
Hạ Huyền Trúc nhìn Đào Vân Thiên bằng một cái nhìn quyến rũ, Đào Vân Thiên ngay lập tức cảm thấy máu khắp người mình bắt đầu sôi lên, nhanh chóng quay đầu qua.
Hạ Huyền Trúc cũng từ từ di chuyển đầu về phía tai của Đào Vân Thiên.
Khi khoảng cách ngày càng gần, Đào Vân Thiên cảm nhận được hơi thở ngọt ngào như của những bông hoa lan trong thung lũng, một luồng máu nóng ngay lập tức xộc lên đỉnh đầu, ngay lúc ông ta định giở trò, bờ vai chợt nhói đau!
"A!"
Đào Vân Thiên nắm chặt bờ vai đẫm máu của mình: "Đồ chó cái, dám cắn tao, người đâu, đưa con tiện nhân này…."
Danh Sách Chương: