Diêu San đáp: “Khoảng lúc ba giờ, cô của Tiểu Trân đến đón cô bé về.
Sao thế, các anh không biết sao?”
“Cô?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, bỗng có dự cảm không lành.
Reng Reng…
Đúng lúc này chuông điện thoại bỗng vang lên.
Sau khi bắt máy, đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói khiến Diệp Vĩnh Khang suýt bùng nổ tại chỗ: “Bố, bố đang ở đâu thế mau đến cứu con với!”
“Tiểu Trân, giờ con đang ở đâu? Đừng sợ, bố đến cứu con ngay, nói bố biết con đang ở đâu…”
Nếu trên thế giới này có ai đó có thể khiến cảm xúc của Diệp Vĩnh Khang thay đổi mạnh trong tích tắc thì đó chắc chắn là vợ và con gái anh.
Ngoài ra dù trời có sập xuống Diệp Vĩnh Khang cũng có thể giữ được bình tĩnh và cái đầu lạnh.
“Diệp Vĩnh Khang, đã lâu không gặp”.
Lúc này bên kia bỗng vang lên một giọng nói đã được xử lý qua máy đổi giọng.
“Cô là ai, mau thả con gái tôi ra, nếu cô làm hại đến một sợi lông của nó thì dù cô là ai, tôi nhất định sẽ xé xác cô thành nghìn mảnh”.
Diệp Vĩnh Khang tức giận nói.
“Ha ha ha ha!”
Người ở đầu bên bật cười: “Diệp Vĩnh Khang, anh vẫn không thay đổi chút nào, vẫn ngông cuồng như trước”.
“Anh vừa nói gì? Xé xác tôi cơ à? Được thôi, vậy tôi để anh nghe giọng con gái anh trước”.
Dứt lời, bên kia bỗng vang lên hai tiếng bôm bốp.
Sau đó là tiếng Diệp Tiểu Trân hoảng sợ gào khóc: “A, đừng đánh nữa, đau quá, bố mau đến cứu con đi!”
“Cô mau dừng tay lại!”
Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy ngực đau nhói: “Đừng động vào con gái tôi, có chuyện gì cô cứ nhằm vào tôi là được”.
“Ha ha ha ha, Diệp Vĩnh Khang, tôi cho anh một cơ hội để sắp xếp lại ngôn từ, tôi rất không thích người khác lớn tiếng nói chuyện với mình, cầu xin người khác thì phải có dáng vẻ đi cầu xin chứ!”
Giọng nói ở đầu dây bên kia vừa trầm vừa khàn, rõ ràng đã qua chỉnh sửa biến đổi giọng, khiến Diệp Vĩnh Khang không có cách nào phân biệt được rốt cuộc đối phương là ai.
Diệp Vĩnh Khang siết chặt nắm đấm, cảm thấy lồng ngực có một ngọn lửa đang bùng lên mạnh mẽ, thế nhưng lúc này anh đã không còn lựa chọn nào khác nữa: “Xin cô thả con gái tôi ra, có điều kiện gì cô đều có thể nói thẳng”.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Diệp Vĩnh Khang nói ra mấy lời cầu xin người khác kể từ lúc anh mười hai tuổi bị nhà họ Diệp đánh gãy hai chân.
Diệp Tiểu Trân là điểm yếu chí mạng nhất của anh.
Danh Sách Chương: