Khóe miệng Diệp Vĩnh Khang vẫn nở nụ cười, cúi đầu chân thành xin lỗi đối phương, sau đó tiếp tục đi liêu xiêu từng bước về phía cửa.
Mười phút sau.
Rất nhiều doanh nghiệp ở Giang Bắc bất ngờ thông báo tạm ngừng làm việc, toàn bộ công nhân viên cầm ảnh đi khắp các con đường ngõ hẻm ở Giang Bắc.
Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải, Tần Long Tượng và Tần Hạc sử dụng tất cả các mối quan hệ để bắt đầu cuộc tìm người khắp thành phố.
Đặc biệt, Trần Tiểu Túy còn nói nếu ai tìm được Hạ Huyền Trúc thì cô ấy sẵn sàng tặng tất cả tài sản, cổ phiếu, tiền bạc cho người đó.
Ba chiến đoàn của Cục tác chiến Giang Bắc được điều động, toàn bộ phương tiện qua lại tại các ngã tư trong thành phố đều bị kiểm tra từng chiếc một.
Những người không biết chuyện còn cho rằng Giang Bắc đã xảy ra hỗn loạn gì đó.
Màn đêm dần dần buông xuống, Vương Học Văn trán đầy mồ hôi, lấy hết dũng khí nghiến răng nói: “Anh Diệp, thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không tìm được cô Hạ”.
Vừa nói, cơ thể Vương Học Văn khẽ run lên, chờ cơn bão ập đến.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không hề nổi giận, thậm chí còn mỉm cười, tự nói: “Tôi biết vợ tôi là một cười cực kỳ thông minh, nếu cô ấy đã muốn trốn thì các ông không tìm được cô ấy đâu”.
“Thật đấy, tôi không nói dối.
Vợ tôi là một người rất thông minh, ông nói xem sao cô ấy lại ưu tú vậy chứ? Vừa xinh đẹp vừa thông minh, cô ấy thực sự là một người tài giỏi!”
Vương Học Văn không biết phải tiếp lời thế nào khi người đàn ông trẻ có thân phận đặc biệt này vừa nói vừa mỉm cười, ánh mắt tràn ngập yêu thương và hạnh phúc.
Nhưng Vương Học Văn lại cảm nhận được một nỗi buồn khó tả.
“Cô ấy nhất định sẽ trở về bên cạnh tôi, ông tin không?”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hỏi.
Vương Học Văn vội vàng gật đầu: “Tôi tin, cô Hạ nhất định sẽ trở về!”
Cùng lúc này.
Ở một bãi đất trống dưới chân núi ở ngoại ô phía Nam tỉnh lỵ.
“Thưa bố, toàn bộ binh lực đã tập hợp đủ rồi!”
“Con cháu nhà họ Đào, đội bảo vệ, các gia tộc kết thành đồng minh với nhà họ Đào và toàn bộ đệ tử đều đã có mặt ở đây, số lượng là bảy nghìn sáu trăm ba mươi hai người, mong bố hãy ra lệnh!”
Đào Thiên Hổ vác cây gậy trên vai, báo cáo với Đào Vân Thiên với khuôn mặt đỏ bừng.
Dưới chân núi đủ loại phương tiện, người chen chúc vô cùng khí thế.
Đào Vân Thiên gật đầu hài lòng, vung tay hô lớn: “Tất cả con cháu nhà họ Đào, đội bảo vệ, thành viên của các gia tộc lớn, cũng như đệ tử môn sinh cùng nghe lệnh!”
“Diệp Vĩnh Khang ở Giang Bắc đã lần lượt giết chết con trai và con gái của tôi, mối thù hận đẫm máu này không đội trời chung!”
Danh Sách Chương: