Chương 989
“Thắng làm vua thua làm giặc, chúng mày muốn làm gì tao cũng được nhưng đừng hi vọng tao sẽ phục tùng, chúng mày cứ việc giết tao đi, Sư Gia nhất định sẽ báo thù cho tao”.
Nhắc đến Sư Tử Hà Đông, đôi mắt Tiểu Mai hiện lên vẻ không nỡ và dịu dàng.
“Ồ? Thật sao, vậy thì tao sẽ xem cái miệng của mày cứng đến mức nào!”
Khuôn mặt Quách Thụy Hoa trở nên hung dữ, mặc dù không phải là xã hội đen nhưng khi ra tay lại vô cùng tàn nhẫn, ông ta dùng dao và tiếp tục đâm vào những bộ phận không rõ tên của Tiểu Mai từng nhát lại từng nhát.
Toàn thân Tiểu Mai đã biến thành một đống máu, nhưng từ đầu đến cuối không hề kêu lên một tiếng nào.
Ngay cả Tần Hạc cũng bị biểu hiện của hắn làm cho kinh ngạc, không khỏi lẩm bẩm nói: “Tên này không đau sao?”
Tiểu Mai nhoẻn miệng đầy máu, đôi mắt đầy dịu dàng: “Sư Gia là người anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, tao thân là người được yêu thích nhất của Sư Gia, sao có thể để cho ông ấy mất mặt được?”
“Đụ má im mồm cho ông!”
Tần Hạc không khỏi rùng mình, trên người nổi đầy da gà da vịt.
Quách Thụy Hoa chém cũng sắp tê hết cả tay rồi, nhưng bên kia vẫn không mở miệng, nếu cứ chảy máu thế này thì sẽ chảy máu chết mất.
“Được rồi, hắn không nói cũng không sao”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói một tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh Tiểu Mai, cúi đầu chế nhạo khinh thường: “Mày còn lời trăng trối cuối cùng nào không?”
Vừa nói, anh vừa làm động tác lấy điện thoại ra và bật camera lên: “Đừng lo, tao sẽ chuyển lời của mày đến Sư Tử Hà Đông”.
Tiểu Mai lạnh lùng hừ một tiếng: “Coi như mày còn có chút lương tâm, tao cũng không có gì để nói, chỉ có một câu thôi, kiếp này gặp được anh ấy là vinh hạnh lớn nhất của tao”.
“Hết rồi?”
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
“Hừ!”
Tiểu Mai cười khinh thường.
“Được rồi, mày yên tâm lên đường đi”.
Diệp Vĩnh Khang nói xong đột nhiên giơ chân lên, sau đó dậm mạnh xuống đầu của Tiểu Mai!
Bùm!
Một âm thanh nặng nề vang lên, tất cả mọi người có mặt đều tái mặt vì sợ hãi.
Ngay cả một nhân vật tàn nhẫn như Tần Hạc nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy nôn nao.
Không cần phải nói, Quách Thụy Hoa thì sợ đến mức ngồi bệt xuống sàn.
Giết ai đó đối với họ có thể chẳng là gì, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một phương pháp tàn nhẫn như vậy!
“Tìm cách chuyển video cho Sư Tử Hà Đông!”
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng ra lệnh, rồi bước ra ngoài không ngoảnh lại, trên mặt đất để lại một hàng dấu giày đỏ tươi …
Tất cả mọi người đều im lặng, cho đến khi Diệp Vĩnh Khang rời đi đã mấy phút đồng hồ, vẫn không có người nào dám hít vào.