Triệu Đại Lực cũng ngây người.
Vốn còn tưởng đối thủ là một người lợi hại nào nhưng không ngờ lại là một con khỉ gầy nhom.
Cả cơ thể này của hắn vẫn chưa bằng một bắp đùi của Triệu Đại Lực, e là chỉ cần thổi nhẹ một cái cũng bay mất.
“Các anh có ý gì đây? Xem thường người khác phải không?”
Triệu Đại Lực nhíu mày, đối phương cử ra một con khỉ gầy, đây là sự sỉ nhục cực lớn với anh ta.
Mọi người ở hiện trường cũng lên tiếng mắng nhiếc, la ó.
“Coi thường người khác quá rồi, ý là đang sỉ nhục bọn này sao?”
“Cút xuống đi, cử ra người có thể đánh lên đi chứ!”
“Chỉ tên gầy nhom này mà có thể ra trận đánh người ư, xem thường ai thế hả?”
Người Nam Giang đều rất thượng võ, rất để ý đến thể diện, trong mắt họ cử ra một tên gầy nhom lên võ đài là đang cố ý sỉ nhục thể diện của họ.
Thế nhưng Thiết La Hán ở bên dưới lại bật cười nói: “Khỉ ơi, chúng xem thường anh kìa”.
Khỉ Gầy vẫn tỏ ra mơ màng ngái ngủ, xoa mắt không kiên nhẫn nói với Triệu Đại Lực: “Muốn đánh thì cứ đánh, mau ra tay đi, nếu không đánh thì cứ chịu thua là được, tôi còn phải về ngủ tiếp nữa”.
Triệu Đại Lực tức giận nghiến chặt răng vang lên tiếng lách cách.
Nếu ra tay thì có vẻ như anh ta ỷ lớn ăn hiếp nhỏ.
Nhưng nếu không đánh thì đồng nghĩa với việc chắp tay nhường vị trí liên minh phòng tập boxing Nam Giang cho người ngoài.
“Anh Lực, đừng khách sáo với chúng, bẻ gãy xương tên đó đi”.
“Đúng thế, đánh không lại thì giở trò này à, đúng là không biết xấu hổ nhưng bọn này không trúng kế đâu”.
Mọi người xung quanh cực kỳ tức giận hét lên.
“Cho anh một cơ hội, lập tức lăn xuống đi!”
Triệu Đại Lực nghiến răng nói.
Tên Khỉ Gầy đó lại híp mắt nói: “Tôi cũng cho anh cơ hội, bây giờ lập tức lăn xuống vẫn còn kịp”.
Ầm!
Cơn giận của Triệu Đại Lực lập tức bùng nổ.
“Muốn chết hả?”
Vút…
Triệu Đại Lực trợn mắt đấm mạnh một đòn vào ngực đối phương.
Khỉ Gầy đó không né cũng không tránh đòn, vẫn híp mắt đứng đó không nhúc nhích, thậm chí còn chủ động ưỡn thẳng ngực để Triệu Đại Lực tiện đánh hơn.
Ầm!
Danh Sách Chương: