“Đừng căng thẳng thế, sau này đừng gọi tôi là chủ tịch, cứ gọi tôi là cậu Diệp như Lăng Vi là được, ngồi xuống nói chuyện đi”.
Chắc chắn Diệp Vĩnh Khang không bằng Lăng Vi về mặt kinh tế, nhưng khả năng nhìn người của anh cũng xem như đỉnh của chóp.
Chỉ liếc nhìn đã có thể nhìn ra người này mặc dù hơi nhát gan nhưng chắc chắn là người thành thật.
“Tôi tin mắt nhìn của Lăng Vi, nếu cô ấy đã công nhận ông thì chứng tỏ ông có điểm gì đó đặc biệt”.
“Cân nhắc thăng chức cho ông làm phó giám đốc cũng là ý của Lăng Vi, sau này ông phải cố gắng làm việc đừng phụ lòng mong đợi của Lăng Vi”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa cầm bút lên ký tên vào giấy tờ nhậm chức.
“Cảm ơn chủ tịch Diệp, cảm ơn sếp Lăng!”
Cao Đồ vui vẻ đến độ hai run rẩy, mặc dù chức phó giám đốc chỉ cao hơn trưởng phòng một bậc nhưng lại cách biệt một trời một vực.
Trưởng phòng là chức vụ quản lý cấp trung, còn phó giám đốc đã chính thức bước chân vào hàng lãnh đạo cấp cao, lương một năm tăng gấp đôi.
Lăng Vi ở một bên vừa cảm thấy biết ơn vừa ngưỡng mộ nhìn Diệp Vĩnh Khang.
Mấy lời vừa rồi của Diệp Vĩnh Khang nhìn có vẻ là tùy ý, nhưng lại bao hàm hai ý nghĩa, một là nhấn mạnh địa vị của Lăng Vi ở ngân hàng, hai là cố ý nói mấy lời đó để Cao Đồ cảm thấy biết ơn Lăng Vi, nhằm củng cố quyền uy ở ngân hàng của Lăng Vi vững chắc hơn.
“Anh Diệp, tôi và trưởng phòng Cao còn phải làm vài thủ tục nhậm chức nữa, e là phải kéo dài một lát”.
“Nếu cô bé đói thì cứ đến nhà ăn trước, trong đó có rất nhiều món ngọt mà trẻ con rất thích”.
Lăng Vi không chỉ có năng lực làm việc rất tốt mà EQ cũng rất cao, thấy dáng vẻ buồn chán của Diệp Tiểu Trân là biết chắc chắn cô bé đang đói.
“Được rồi, vậy tôi đến đó trước, lát nữa cô làm xong việc đến đó ăn cùng đi”.
Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang lại nhìn Cao Đồ cười nói: “Lát nữa phó giám đốc Cao cũng đến nhé, cùng nói chuyện một chút”.
“Cảm ơn cậu Diệp!”
Cao Đồ vừa mừng vừa lo, có thể ăn cơm cùng với chủ tịch ngân hàng quả là vinh hạnh cực lớn.
Danh Sách Chương: