Diệp Vĩnh Khang không thèm nói nhiều với tên đầu óc đen tối này, sau khi mắng một câu liền tiếp tục nhìn chằm chằm vào hình xăm trên ngực của bà béo.
Dự đoán trước đây của anh không hề sai, trên người bà béo này cũng có hình xăm ngôi sao bảy cánh trên ngực trái, giống hệt với ông già thắt bím tóc, hơn nữa đều là màu vàng kim.
Loại hình xăm vàng này rất đặc biệt về kỹ thuật, rất khó để sao chép.
Hơn nữa hình thù quái dị của ngôi sao bảy cánh càng không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên được.
Cùng một hình xăm, cùng một vị trí, cùng một chiêu thức, những manh mối này hợp lại với nhau, kẻ ngốc cũng có thể đoán được rằng bà béo và ông già thắt bím tóc nhất định có quan hệ mật thiết với nhau.
Diệp Vĩnh Khang cau mày, lẽ nào truyền thuyết đó là thật?
Đúng lúc này, một cơn gió dữ dội lại hú lên ở cửa hang, sau vài giây, tiếp tục sau vài giây, cơn gió điên cuồng ấy mới dừng lại.
Một bóng người chậm rãi đi vào trong hang động.
Khi nhìn rõ người này, mọi người trong hang động lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Đó chính là lão ăn mày mù!
Lẽ nào đã lấy được mật trăn của trăn mào gà rồi sao?
Phản ứng của Mao Tiểu Huy vô cùng nhanh, vội vàng giơ cao hai tay, nói: “Đại hiệp, tôi xin thề với toàn thể gia tộc và tổ tiên nhà họ Mao, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi bảo đảm sẽ giấu kín trong bụng!”
“Nếu như dám tiết lộ nửa lời ra ngoài, thì cả họ hàng nhà tôi sẽ bị trời đánh, thật đấy, con người tôi giỏi nhất là thành thật, đại hiệp nhất định phải tin tôi!”
Ngay khi Mao Tiểu Huy nói điều này, sắc mặt những người khác lập tức tái nhợt.
Mật trăn của trăn mào gà là báu vật quý nhất thế giới, ai lấy được nhất định sẽ gây ra những rắc rối không thể tưởng tượng được.
Vì vậy lão ăn mày mù này muốn quay lại đây để giết người diệt khẩu!
Tuy nhiên ngay khi Mao Tiểu Huy nói năng lung tung như vậy, lão ăn mày mù vẫn không hề lay chuyển mà tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Mao Tiểu Huy sợ hãi hét lên một tiếng, sau đó đột nhiên nói lớn: “Người anh em, dù sao cũng chết, liều với lão đi, chúng ta cùng nhau lên!”
Vừa dứt lời, Mao Tiểu Huy đột nhiên vươn tay kéo Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến lùi lại phía sau, trầm giọng nói: “Mau nằm xuống, để cho lũ ngốc chống đỡ trước, sau đó chúng ta…”
Mới nói được một nửa, Mao Tiểu Huy đột nhiên ngây ra.
Bởi vì Mao Tiểu Huy phát hiện đoàn người này không có ai xông lên trước sự khích tướng của cậu ta mà ai nấy cũng đều giống hệt cậu ta, phản ứng đầu tiên là lần lượt nằm xuống, tốc độ thì cứ gọi là nhanh như ánh sáng!
Ngay lập tức chỉ còn lại ba người Diệp Vĩnh Khang, Mao Tiểu Huy và Sở Phi Yến đứng trên mặt đất, đôi mắt trắng dã của lão ăn mày mù nhìn chằm chằm vào họ.
Mao Tiểu Huy khóc ròng nói với đám người đang nằm trên mặt đất: “Các người còn hèn hơn tôi nữa!”
Danh Sách Chương: