Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao hôm nay anh đồng ý nhận Triệu Đại Lực làm đệ tử.
Có thể chất hiếm thấy như thế, nếu được huấn luyện tăng cường ở giai đoạn sau thì năng lượng cực lớn được giải phóng ra không thể phỏng đoán được.
Không ngờ lần đến Nam Giang này lại có thu hoạch bất ngờ này.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cười, đóng laptop lại, vươn người rồi đi vào phòng ngủ.
Mấy ngày nay sang nhà mẹ vợ hai người đều ngủ riêng, nhịn mấy ngày trời dĩ nhiên hai vợ chồng trẻ như cá gặp nước.
Thế nhưng lúc này họ không hề biết rằng, có một tấm lưới lớn đã được bày bố công phu đang lặng lẽ ập đến chỗ hai người.
Nửa tiếng trước.
“Chị Đào, cả nhà con đàn bà đê tiện đó đã về Giang Bắc rồi”.
Sau khi biết tin cả nhà Diệp Vĩnh Khang đã về, Hạ Tuyết Cầm lập tức gọi báo cho Đào Xuân Yến.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói lạnh như băng của Đào Xuân Yến: “Vậy bắt đầu đi, cô biết phải làm thế nào rồi đó”.
“Chị Đào yên tâm đi, tôi và cả nhà con khốn đó có mối thù không đội trời chung, đảm bảo sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa”.
Sau khi cúp máy, ánh mắt Hạ Tuyết Cầm lóe lên tia sáng lạnh lùng: “Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc, lần này tôi phải khiến hai người đời đời không thể trở về được”.
Hạ Chí Tài ở một bên hơi do dự: “Cách này có phải hơi độc ác quá không? Hay là nói lại với Xuân Yến đổi cách khác đi”.
“Đổi cái con khỉ!”
Hạ Tuyết Cầm tức giận nói: “Lẽ nào ông quên bọn nó hại mình thế nào rồi sao? Cháu nằm mơ cũng muốn phanh thây cả nhà con đàn bà đê tiện đó”.
“Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc, để rồi xem”.
Lúc này Hạ Tuyết Cầm đã bị cơn giận che mờ mắt, bấm một dãy số hung hăng nói: “Có thể ra tay rồi!”
“Đã rõ!”
Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nam mạnh mẽ.
Danh Sách Chương: