Chương 842
Phan Vân Thiến lớn tiếng quát tháo, lửa giận đè nén trong lòng được phát tiết ra hết toàn bộ.
Lưu Tử Phong càng đanh mặt, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi tăng thêm năm triệu tệ nữa, anh Hoàng, hôm nay làm phiền anh nhé, người đâu mau đóng cửa lại!”
Ngay tức thì, Lưu Tử Phong có một động thái vô cùng hung hăng.
Ẩn ý đã rất rõ ràng, anh ta đã có ý định giết người!
Hạ Huyền Trúc đương nhiên có thể nhìn ra ý của Lưu Tử Phong, cô không khỏi lùi ra sau hai bước theo bản năng, chuẩn bị ra hiệu cho Diệp Vĩnh Khang bỏ chạy.
Thế nhưng Diệp Vĩnh Khang lại cười nói với Phan Vân Thiến: “Xem ra ban nãy dạy dỗ vẫn chưa đủ, lại ngứa đòn nhanh như vậy rồi?”
“Vĩnh Khang…”
Hạ Huyền Trúc khẽ túm lấy góc áo của Diệp Vĩnh Khang, ép cổ họng nói: “Người này là vua thế giới ngầm Giang Bắc – Hoàng Thử Lang đấy…”
Diệp Vĩnh Khang lại chỉ cười nhạt, bình thản rút ra một điếu thuốc đưa ra trước mặt Hạ Huyền Trúc, híp mắt cười nói: “Có muốn hút thêm điếu nữa không?”
Hạ Huyền Trúc ngơ ngác, biểu cảm của Diệp Vĩnh Khang tự tin như vậy, điều này khiến cho cô lại cảm thấy vững tin hơn.
Chỉ là lần này cô không còn thản nhiên như khi trước nữa, dù gì người tới cũng là Hoàng Thử Lang tiếng tăm lừng lẫy có biệt hiệu là vua thế giới ngầm Giang Bắc!
Có điều cô vẫn giơ tay ra nhận lấy điếu thuốc mà Diệp Vĩnh Khang đưa, hơi lúng túng ngậm vào trong miệng.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, cầm lấy bật lửa chuẩn bị châm lửa, Phan Vân Thiến lại đột nhiên giơ tay ra: “Vẫn còn tâm trạng mà hút thuốc à, tôi xem cô hút…”
A!
Tiếp đó, Phan Vân Thiến lại rú lên như lợn bị chọc tiết lần thứ n trong ngày.
Chỉ có điều, lần này cô ta chắc chắn sẽ không còn thoải mái như trước được nữa.
Lần này, Diệp Vĩnh Khang thẳng tay tóm lấy cổ tay của Phan Vân Thiến!
“Đồ chó, mau buông ra cho tôi, anh Hoàng, cứu tôi!”
Phan Vân Thiến cậy có Hoàng Thử Lang ở đây nên miệng vẫn rất cứng.
Rắc!
Diệp Vĩnh Khang không mảy may do dự, bàn tay khẽ xoay, sau đó là tiếng xương gãy đinh tai nhức óc, xương cổ tay của Phan Vân Thiến đã đâm xuyên ra ngoài, còn mang theo một chút máu tươi!
“Đồ ả đàn bà điên, tao đã cảnh cáo mày nhiều lần rồi, đều do mày tự làm tự chịu!”
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang không thèm quan tâm đến loài sâu bọ, nhưng nếu loài sâu bọ cứ bám riết không chịu buông thì cũng khó tránh khỏi cảm giác phiền phức.
Ngay từ lần đầu tiên gặp ả đàn bà điên Phan Vân Thiến ở sân bay, trong lòng anh đã rất khó chịu, sau đó lại càng thêm chán ghét.
Sau khi vặn cổ tay Phan Vân Thiến, anh hung hăng giơ chân đá mạnh vào chân cô ta.
Răng rắc!
Một âm thanh giòn giã vang lên, chân Phan Vân Thiến bị bẻ cong thành một góc chín mươi độ, lại có thêm một đoạn xương trắng đâm ra khỏi da thịt!
“Vĩnh Khang!”