Vừa dứt lời, Hạ Đức Minh đã vội vàng nói: "Không, không được, bố mẹ không thể đi Giang Bắc được, nếu bố đi thì bố sẽ mất công việc ở đây”.
“Không có tiền đồ!"
Trương Hoa Phương nhìn chằm chằm vào Hạ Đức Minh, giọng điệu tức giận nói: “Tôi thực sự không biết cả ngày ông nghĩ cái gì trong đầu nữa”.
"Việc đàng hoàng thì không làm, ngày nào cũng nghĩ đến việc đào mồ chôn tổ tiên của người ta, ông không sợ ngày nào đó sẽ rước ma vào nhà à?"
Hạ Đức Minh lẩm bẩm: "Công việc của tôi là khảo cổ, không phải chuyện tiền bạc, nói với bà thì bà cũng chẳng hiểu.
Dù sao tôi cũng rất yêu công việc này, sẽ không đi đâu cả!"
"Này, ông còn dám mạnh miệng nữa hả? Tiền tiêu vặt tháng sau của ông sẽ không còn nữa đâu!”
"Vợ à, tốt xấu gì bà cũng phải đưa cho tôi tiền đi xe buýt chứ! ”
"Không, sau này mỗi ngày ông tự đi bộ đi làm đi”.
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh bị hai người chọc cười tủm tỉm, anh cảm thấy bố vợ mẹ vợ thật đáng yêu.
"Huyền Trúc, Vĩnh Khang, bây giờ hai đứa đã có cuộc sống tốt đẹp, người làm mẹ như mẹ cũng hoàn toàn yên tâm”.
"Nhưng dù hai đứa có nhiều tiền hơn cũng không thể tiêu xài hoang phí, phải tiết kiệm một chút, bằng không cho dù núi vàng núi bạc cũng không đủ”.
"Mẹ sẽ không về Giang Bắc với hai đứa đâu.
Bọn con rảnh rỗi thì dành thời gian đến thăm bố mẹ là được”.
"Nếu không, mẹ mà đi thì không có ai chăm sóc cho ông bố mọt sách của con đâu”.
Nghe thấy vậy, Hạ Huyền Trúc cũng không gượng ép nữa mà gật đầu nói: "Vâng, con biết rồi ạ, sau này bọn con sẽ thường xuyên về thăm bố mẹ”.
Diệp Vĩnh Khang cũng hùa theo: “Mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Huyền Trúc và Tiểu Trân.
Ngoài ra, mẹ hãy giữ lấy tấm thẻ này đi ạ, thường ngày muốn mua thì thì cứ mua, không đủ thì cứ việc nói với con”.
Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang móc ra một chiếc thẻ ngân hàng rồi đưa sang.
Trương Hoa Phương liếc mắt nói: “Cậu coi thường ai đấy hả? Tôi là loại người tham lam tiền bạc sao?"
"Nhận lại đi, vợ chồng trẻ cứ từ từ tiết kiệm, bố mẹ lớn tuổi rồi, không cần tiêu nhiều tiền”.
Diệp Vĩnh Khang không khỏi nhìn mẹ vợ bằng con mắt khác, suy nghĩ như vậy thật sự khiến người khác kính phục.
Danh Sách Chương: