“Vậy thì không được”.
Hạ Huyền Trúc vội lắc đầu như trống bỏi: “Cơ thể Tĩnh Tĩnh yếu ớt, đùi còn không to bằng cánh tay của người đàn ông vạm vỡ này, nếu hai người họ ở bên nhau thật thì Tĩnh Tĩnh sẽ bị đè bẹp cho mà xem”.
Diệp Vĩnh Khang bật cười thành tiếng: “Tĩnh Tĩnh cũng có thể học hỏi ở em mà”.
Hạ Huyền Trúc khó hiểu nói: “Học em cái gì?”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Chẳng phải em rất thích ở trên đó sao?”
Hạ Huyền Trúc sửng sốt, sau đó phản ứng lại mới đỏ mặt tía tai, bực bội nói: “Còn không phải anh nói là anh thích thế à, sau này em mặc kệ anh đấy”.
Lúc này Diệp Tiểu Trân ngồi bên cạnh ngơ ngác không hiểu gì bỗng chớp đôi mắt to ngấn nước khó hiểu nói: “Bố mẹ đang nói chuyện gì thế ạ, sao con chẳng hiểu gì cả”.
Con bé vừa nói thế, Hạ Huyền Trúc càng đỏ mặt hơn, lúc này mới nhớ ra Diệp Tiểu Trân vẫn còn đang ngồi bên cạnh.
Lúc cô đang không biết nên giải thích thế nào thì Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Bố và mẹ đang nói về chuyện lái xe đó, mẹ con mà lái xe nhanh một chút là bố đuổi theo không kịp”.
Diệp Tiểu Trân ngưỡng mộ nhìn Hạ Huyền Trúc: “Mẹ ơi, hóa ra mẹ lái xe đỉnh thế ạ?”
Hạ Huyền Trúc xấu hổ đến mức ước gì có cái hố để chui xuống, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu nói: “Ừ ừ… cũng tạm được… Tiểu Trân, lần trước con thi được bao nhiêu điểm?”
“Hừ!”
Diệp Tiểu Trân tức giận bĩu môi nói: “Mẹ ơi, có phải mẹ rất thích đánh trống lảng không thế?”
Diệp Vĩnh Khang đang lái xe ở phía trước vui vẻ bật cười thành tiếng.
Dọc đường về nhà, cả nhà ba người cười đùa không ngớt, về đến nhà đã hơi mười giờ đêm.
Hạ Huyền Trúc tắm rửa xong, mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm, vừa lau tóc vừa bước ra từ trong phòng tắm.
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang ôm laptop ngồi trên sofa gõ bàn phím cạch cạch.
“Chồng à, anh đang bận gì thế? Mau đi tắm đi, hôm nay ngủ sớm một chút”.
Hạ Huyền Trúc nói.
Diệp Vĩnh Khang nhìn màn hình máy tính, thuận miệng đáp: “Em ngủ trước đi, anh làm xong việc sẽ đến cưng chiều em”.
“Biến, ai khiến anh cưng chiều, có đi ngủ không hả?”
Hạ Huyền Trúc bực bội trợn mắt, sau đó thở phì phò đi vào phòng ngủ.
Danh Sách Chương: