Hạ Huyền Trúc mỉm cười, nhẹ nhàng đặt ly rượu lên bàn, lấy tay vén lọn tóc buông xuống ra sau tai.
“Anh Xuyên Trụ, anh nói đúng, bây giờ Vĩnh Khang quả thật đang gặp nguy hiểm, hoặc là… hoặc là đã xảy ra chuyện bất trắc rồi”.
“Hơn nữa tôi cũng biết, không chỉ riêng Vĩnh Khang, có thể một lát nữa, tai nạn cũng sẽ đáp xuống đầu tôi và Tiểu Trân”.
“Hôm nay mọi người có thể đến đây cùng tôi và Vĩnh Khang đối mặt với giây phút sống chết, thật sự khiến tôi rất cảm động!”
“Mọi người đều là khách của nhà tôi, bình thường Vĩnh Khang thích nhất những người trọng tình trọng nghĩa, nếu anh ấy biết mọi người đều đang ở đây, trong lòng nhất định sẽ thấy rất vui!”
“Cho nên người làm vợ như tôi cũng không thể để anh ấy thất vọng, càng không thể làm mất mặt anh ấy, tôi hy vọng có thể ở giây phút cuối cùng này, ung dung, mỉm cười, chiêu đãi các vị khách quý của mình thật tốt”.
“Chồng tôi là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, được gả cho anh ấy là vinh dự lớn nhất đời này của tôi!”
“Tôi không muốn để lộ bộ dạng khóc sướt mướt, tôi phải giữ mặt mũi cho Vĩnh Khang nhà tôi,tôi tuyệt đối không thể làm chuyện gì khiến anh ấy mất thể diện!”
Giọng nói của Hạ Huyền Trúc vô cùng bình tĩnh, trên môi vẫn luôn nở nụ cười.
Thế nhưng tất cả những người đang ngồi đây lại đột nhiên ngẩng đầu lên, vô cùng xúc động nhìn Hạ Huyền Trúc!
“Chị Hạ, xin lỗi… Tôi đã hiểu lầm chị rồi, xin tự phạt mình ba ly!”
Âu Dương Xuyên Trụ xấu hổ đến mức chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống, vội vàng nâng chai rượu lên uống ừng ực ừng ực hết cả nửa chai.
Mấy người Đường Văn Nguyên ngồi bên cạnh cũng nâng ly lên, cảm động nói: “Chị dâu nói không sai, chúng ta đều coi như là bạn của anh Diệp, cũng nhất quyết không làm mất mặt anh ấy!”
“Nào, mọi người cạn ly, hôm nay dù phải chết, chúng ta cũng phải vui vẻ xuống dưới đó, để cho tất cả mọi người đều biết, bạn bè của anh Diệp không bao giờ là kẻ hèn nhát!”
“Cạn ly!”
“Đợi chút đã, cô Huyền Trúc, con có chuyện này muốn nói với cô!”
Lúc này, Âu Dương Thiết Đản mặc quần yếm, tóc chẻ ngôi, đột nhiên nâng ly rượu lên đi đến bên cạnh Hạ Huyền Trúc.
Hạ Huyền Trúc cúi người, mỉm cười nói: “Thiết Đản có chuyện gì cứ nói, cô nghe đây”.
Âu Dương Thiết Đản ưỡn ngực ngẩng đầu, hai tay nâng ly, đột nhiên quỳ hai gối trước mặt Hạ Huyền Trúc.
“Con rể xin được ra mắt mẹ vợ!”
Tiếng hô non nớt của Âu Dương Thiết Đản vang vọng khắp phòng khách.
Danh Sách Chương: