"Bụp bụp bụp!"
Lúc này đột nhiên truyền tới tiếng đánh đấm từ trong hang động.
Lần theo tiếng động, thì ra là anh em Hắc Hổ ngồi không chán quá, nốc hai chai rượu trắng vào rồi hưng phấn quá, bắt đầu đấm đá nhau.
“Câm mồm, phiền chết được!”
Những thanh niên mặc đồ thể thao đó đột nhiên có người hậm hực nói một câu.
“Mẹ kiếp, chê phiền thì cút ra ngoài, cũng không phải là nhà mày, kêu ca cái đéo gì!”
Một anh em Hắc Hổ tức giận chửi một câu, sau đó quay đầu lại tiếp tục đấm vào một anh em Hắc Hổ khác.
Thanh niên mặc đồ thể thao đồng thời chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh em Hắc Hổ.
“Ồ, sao thế, không phục à?”
Anh em Hắc Hổ xắn tay áo đứng lên, khinh thường nói: “Tao nói này đám người trẻ tuổi chúng mày, da mỏng thịt mềm thì mau về bắt vịt đi, ăn xong rồi thì chạy tới đây chịu chết cũng được”.
“Như vậy đi, nếu hôm nay đã gặp nhau rồi, mấy người chúng mày lo mà phục vụ anh em chúng tao cho tốt, yên tâm, anh em chúng tao nhất định sẽ cho chúng mày một đêm ấn tượng, ha ha ha ha!”
Anh em Hắc Hổ cười lớn, mấy người trong hang động cũng tuôn ra một tràng, không ngờ rằng đám đô con râu rậm này lại có sở thích biến thái như vậy,
Mao Tiểu Huy khẽ thở dài, trầm giọng nói: “Không ngờ rằng người chết đầu tiên hôm nay lại là anh em Hắc Hổ”.
Vừa dứt lời, nam thanh niên mặc đồ thể thao bất ngờ rút súng lục ra, pằng pằng pằng ba tiếng liên tiếp bắn liên tục vào người anh em Hắc Hổ.
Anh em Hắc Hổ cũng có chút năng lực, nhưng đối mặt với màn mưa đạn dồn dập như vậy, hoàn toàn không có thời gian để né tránh, hai người bọn họ lập tức bị bắn thủng lỗ chỗ, trong hang động tràn ngập mùi khét lẹt, thuốc súng và máu tươi.
Những người vừa rồi cười khẩy cũng nhanh chóng ngậm miệng lại, không thể nào ngờ được những thanh niên trẻ tuổi này lại tàn ác như vậy, hơn nữa lại còn sử dụng cả vũ khí nóng.
“Mấy người này có lai lịch thế nào?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, vừa nãy khi thanh niên trẻ tuổi đó từ lúc lấy súng ra đến khi nã đạn, vừa nhìn là biết bọn họ nhất định là đã được huấn luyện đặc biệt, hơn nữa đều là những tay súng đỉnh cao.
Mao Tiểu Huy lắc đầu nói: “Chuyện này tôi cũng không biết.
Tôi chỉ nghe nói đằng sau những người này là một tổ chức rất bí ẩn, đứng sau đó là một nhân vật có máu mặt, còn những chuyện khác thì không rõ”.
Lính đánh thuê?
Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe Mao Tiểu Huy nói xong, trong đầu lập tức hiện lên ba từ này.
Nhưng anh nhanh chóng bác bỏ ý kiến này, đây là nước Long Hạ, được mệnh danh là vùng đất cấm của lính đánh thuê, tuyệt đối không thể có tổ chức lính đánh thuê xuất hiện được.
Vậy thì bọn chúng rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Danh Sách Chương: