Thế nhưng không thể ngờ cuối cùng người nhà họ Đào vẫn biết được!
Trần Tiểu Tuý đương nhiên biết nhà họ Đào là sự tồn tại như thế nào, cũng biết nhà họ Đào ra thẻ lệnh với Giang Bắc tượng trưng cho điều gì!
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đang ôm Hạ Huyền Trúc ngủ ngon lành, đột nhiên bị một hồi chuông điện thoại gấp rút đánh thức.
Sau khi nhìn màn hình hiển thị, Diệp Vĩnh Khang không khỏi sững sờ, sắc mặt cũng lập tức biến đổi, vội vàng cầm lấy điện thoại chạy xuống tầng, nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh hiểu rất rõ tính cách của Trần Tiểu Tuý, từ sau lần anh nói mấy lời kia với Trần Tiểu Tuý, hai người vẫn chưa hề liên lạc lại.
Bây giờ đã là nửa đêm, Trần Tiểu Tuý đột nhiên gọi điện tới vào lúc này, nhất định là có chuyện quan trọng gì, Diệp Vĩnh Khang lo lắng liệu có phải cô ấy gặp phải nguy hiểm gì rồi hay không!
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói gấp gáp của Trần Tiểu Tuý: “Anh Diệp, người nhà họ Đào đã biết Đào Xuân Yến là do anh giết chết rồi”.
“Gia chủ nhà họ Đào, Đào Vân Thiên đã ra thẻ lệnh với Giang Bắc, nói rằng chỉ cần người nào có quan hệ với anh thì đều sẽ không bỏ qua!”
“Anh Diệp, em biết anh không sợ bọn chúng, thế nhưng chuyện này anh nhất định không được khinh địch, người nhà họ Đào chính là một lũ điên, đã ban hành thẻ lệnh thì ít nhất bọn chúng có thể tập kết được hơn năm nghìn người!”
“Hơn nữa nhà họ Đào còn tàng trữ một lô vũ khí tự động, số lượng ít nhất cũng có thể trang bị cho một doanh trại!”
“Lần này bọn chúng thật sự nổi điên rồi, anh Diệp, anh…”
Trần Tiểu Tuý vẫn còn chưa nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã đột nhiên cười nói: “Lẽ nào cô đã quên mất tôi có thân phận gì rồi hay sao?”
Trần Tiểu Tuý ngơ ngác, sau khi phản ứng trở lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Ban nãy là do cô ấy nôn nóng tới mức u mê đầu óc, nhất thời không nhớ ra thân phận thật sự của Diệp Vĩnh Khang chính là hầu quân tướng – thủ lĩnh của năm đại hầu tước Long Hạ!
Đừng nói nhà họ Đào chỉ có mấy nghìn người, dù có là mấy chục mấy trăm nghìn người, Diệp Vĩnh Khang chỉ cần hạ lệnh diệt tận gốc là có thể khiến cho bọn chúng tan thành mây khói.
“Xin lỗi anh Diệp, ban nãy em nhất thời không nhớ ra, dạo này anh sống thế nào?”
Trần Tiểu Tuý vẫn không kìm lòng được mà hỏi thêm một câu.
Mấy ngày này cô ấy đã biến mình thành một cỗ máy chỉ biết có công việc, chỉ cần rảnh rỗi một chút là sẽ lao vào làm việc, căn bản không cho bản thân một chút thời gian rảnh rỗi nào.
Tất cả mọi người đều khen ngợi cô ấy nỗ lực làm việc, là một cô gái có tham vọng thăng tiến đặc biệt.
Thế nhưng chỉ có cô ấy mới biết, bản thân làm như vậy chẳng qua là vì muốn dùng công việc để gây tê chính mình, cô ấy thật sự không thể rảnh rỗi, vì khi đó trong đầu cô sẽ lại xuất hiện ngập tràn gương mặt và cả giọng nói thân quen đó, thêm cả mọi thứ, từng chút từng chút có liên quan đến con người đấy.
Danh Sách Chương: