Đây là một trong số hai con bài át chủ của Ngụy Trang.
Bao nhiêu năm nay ông ta giấu kín tên tuổi của mình, không một ai biết rằng ông ta chính là Cuồng Đao từng khuynh đảo cả phương Bắc.
Không phải ông ta khiêm tốn, mà là ông ta muốn đặt quân át chủ bài này vào thời khắc quan trọng nhất, bây giờ đã đến lúc rồi!
Ông ta muốn một lần tiêu diệt Hàn Sách Hổ, leo lên vị trí đứng đầu trong thế giới ngầm ở Giang Bắc!
Một khi Lam Tang chết, tinh thần của đối thủ sẽ bị giảm xuống rất nhiều, đến lúc đó ông ta có thể xuất ra con bài thứ hai của mình…
Vù!
Tuy nhiên đúng lúc này, Ngụy Trang đột nhiên cảm nhận được một luồng gió đang lao tới từ phía sau!
Ông ta lập tức xoay người lại, đang định vung đao lên thì đã thấy đầu gối của Lam Tang đập vào ngực mình.
Con ngươi của Ngụy Trang chợt co rút lại, ông ta cố hết sức lùi lại phía sau, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh.
Ít nhất một nửa sức mạnh của đòn này đã đập vào ngực ông ta một cách kịch liệt.
Bụp!
Cho dù như vậy, toàn thân Ngụy Trang vẫn bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi!
“Mày…”
Ngụy Trang hoài nghi nhìn chằm chằm Lam Tang, ông ta nhớ rõ vừa rồi thanh đao sắc bén đã đâm vào cổ họng đối phương, làm sao có thể…
“Ngụy Trang, xem lại đao của mày đi”.
Hàn Sách Hổ cười khẩy nói.
Ngụy Trang lập tức nhìn thanh đao trong tay, khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, sắc mặt lập tức tái nhợt!
Thanh đao đã gắn bó với ông ta hơn hai mươi năm nay, được làm từ nguyên liệu tốt nhất, có khả năng chiếm sắt như chém bùn, lúc này lưỡi đao đã cong thành hình răng cưa!
Nhìn lại Lam Tang, trên cổ không có bất kỳ dấu vết nào!
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Trong mắt Ngụy Trang lóe lên một tia hoảng sợ, ông ta tuyệt đối không tin có người có thể dùng cơ thể bằng xương bằng thịt của mình để chống lại một thanh đao sắc bén, chém sắt như chém bùn của mình!
“Chuyện này tuyệt đối không thể nào”.
Hàn Sách Hổ cười một cách hung dữ: “Mày chỉ biết Lam Tang là Thái Quyền Vương Tử, nhưng cậu ấy giống mày, có hai thân phận”.
“Trước đây biệt danh của mày không phải là Cuồng Đao sao? Trùng hợp thật đấy, Lam Tang trước đây cũng có một biệt danh, gọi là là Đồng Thi (cơ thể bằng đồng)!”
“Cái gì, Đồng Thi!”
Con ngươi của Ngụy Trang co rút mạnh, vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Chẳng trách đao vừa rồi của ông ta không hề gây chút tổn hại nào cho Lam Tang, thì ra gã là Đồng Thi!
Đồng Thi, cái tên này năm đó cũng làm mưa làm gió, so sánh với cái tên Cuồng Đao của ông ta, đúng là cách xa một trời một vực.
Ý nghĩa của cái tên Đồng Thi này đúng như tên gọi, thân thủ và võ công cao cường, mình đồng da sắt.
Nghe đồn đạn cũng thể xuyên thủng được, bây giờ xem ra có vẻ còn mạnh hơn cả như vậy!
“Ngụy Trang, mày tự chặt đầu xuống, hay là tao tới giúp mày đây?”
Hàn Sách Hổ mỉm cười dữ tợn nói: “Tao thấy để tự mày ra tay có lẽ tốt hơn, ít nhất còn có chút mặt mũi”.
“Sách Hổ, chuyện hôm nay tốt nhất nên dừng ở đây!”
Ngụy Trang nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù hôm nay mày giết tao, tao cũng có thể khiến mày tổn thương sinh lực, chuyện này cũng không hề có lợi cho nhà họ Hàn mày đâu!”
“Tổn thương sinh lực?”
Danh Sách Chương: