Chương 738
Dưới sự quản lý tỉ mỉ của Hoàng Thử Lang, không quá lời khi miêu tả nó là con gà đẻ trứng vàng.
Đặc biệt là ở sòng bạc tầng ba dưới lòng đất, thu nhập ở đây chiếm hơn 60% thu nhập của toàn bộ công ty giải trí, đồng thời cũng là bộ phận quan trọng nhất của công ty giải trí này.
Tần Hạc và Diệp Vĩnh Khang cùng nhau đến văn phòng tổng giám đốc, nơi Hoàng Thử Lang thường làm việc.
Tần Hạc đích thân làm cho Diệp Vĩnh Khang một ly Long Tỉnh, cười nói: “Người anh em, lão Hoàng sẽ đến ngay đây, anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý đấy nhé”.
“Hả? Chuẩn bị tinh thần làm gì?”
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.
Tần Hạc cười thần bí, mập mờ nói: “Lát nữa sẽ biết”.
Diệp Vĩnh Khang cười lắc đầu, nhưng cũng không để ý lắm.
Anh lớn lên trong trại huấn luyện khi còn rất nhỏ, cũng đã chứng kiến quá nhiều trận đánh lớn trong bao năm qua, anh không tin gặp một người mà phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
“Anh Tần, anh Tần, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi!”
Lúc này, một giọng nói hoảng sợ đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, một bóng người vội vã xông vào.
“Từ từ nói xem nào, lắp ba lắp bắp vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Tần Hạc tức giận nói.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn một cái, vừa thấy rõ người trước mặt, toàn thân chợt rùng mình một cái, sau đó mới hiểu được ý tứ của Tần Hạc khi bảo anh chuẩn bị tâm lý!
Diệp Vĩnh Khang tuy không nhiều tuổi nhưng kinh nghiệm của anh vô cùng phong phú, mấy năm qua anh đã nhìn thấy đủ loại người kỳ lạ, chuyện lạ trên thế giới.
Nhưng người trước mặt này nhất định là người kỳ quái nhất mà anh từng gặp.
Người này chỉ cao khoảng 1,7 mét, gầy như một cây sào tre, cằm nhọn, hai con mắt nhỏ lộ ra vẻ hèn mọn, tóc bổ luống vuốt bóng loáng, là ví dụ điển hình cho cụm bốn chữ “vẻ mặt gian sảo”.
Đương nhiên, thứ khiến Diệp Vĩnh Khang rùng mình nhất định không phải ngoại hình, mà là y phục cực kỳ hết hồn của người này.
Phần trên là loại áo ba lỗ màu đỏ mà các ông các bà hay mặc khi tập thể dục buổi sáng, thân dưới là kiểu quần tây đen ống rộng.
Chiếc quần tây được thắt bằng một chiếc thắt lưng hơi giống một sợi xích chó, còn chiếc áo đỏ được đóng thùng gọn gàng trong chiếc quần tây.
Kinh nhất là chân hắn đang đi một đôi giày du lịch màu trắng như tuyết!
Một bộ quần áo hầm hố như vậy, chỉ cần nhìn vào thôi cũng khiến người ta phải run sợ!
“Anh Tần, không phải anh không biết khả năng của lão Hoàng tôi. Nếu không phải bởi vì tôi không thích phiền phức, tôi đã khởi nghiệp từ lâu rồi, còn chỗ cho hai tên họ Mã kia chắc?”
Hoàng Thử Lang nuốt nước bọt nói vội vàng.
Tần Hạc nhíu mày: “Nói tiếng người đi!”
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cảm thấy rất hay ho, xem ra là Tần Hạc nói đúng, bệnh thích ra oai của người này đã ăn vào trong máu rồi, đến lúc này mà vẫn ra vẻ được.
“Haizz, chuyện này phải nói từ từ. Anh Tần, anh cũng không phải không biết tôi là người có học, hơn nữa còn rất để ý đến nhân quả. Việc này anh phải hiểu rõ”.