Hoàng Phúc Đào tái mặt vì sợ hãi: “Sĩ quan Triệu, có phải anh có nhầm lẫn gì không, tôi…”
“Câm mồm!”
Sĩ quan Triệu tức giận hét lên: “Xúc phạm quân hầu, tội đáng muôn chết, không cần xét xử, tử hình tại chỗ!”
Nói xong đang định bóp cò súng thì một giọng nói bình thản truyền tới từ phía sau: “Từ đã”.
Sĩ quan Triệu sửng sốt, quay đầu lại cung kính chào tiêu chuẩn, trên trán lấm tấm mồ hôi hột, giọng nói run run: “Tổng chỉ huy Cục tác chiến Đông Hải tham kiến quân hầu, xin quân hầu chỉ thị!”
Những lời này vừa được thốt ra, đám người Hoàng Phúc Đào và Hoàng Thu Hà ở bên cạnh đều chết lặng.
Quân hầu?
Diệp Vĩnh Khang nhìn chăm chú vào Triệu Thiên Cực mấy giây khiến cho anh ta sợ tới mức hai chân run lên bần bật, nói.
“Nếu anh đã nhận ra tôi, vậy thì cũng đỡ được chút phiền phức”.
Diệp Vĩnh Khang thản nhiên nói: “Tôi hỏi anh, là một sĩ quan của Cục tác chiến, không làm tốt nhiệm vụ bảo vệ biên giới, làm an lòng dân mà lại dám có quan hệ bất chính với đám tài phiệt thì là tội gì?”
“Quân hầu hiểu nhầm rồi!”
Sau lưng Triệu Thiên Cực đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Tôi và Hoàng Phúc Đào không hề thân thiết, chỉ là cùng ăn cơm hai lần, nhưng tôi thề với bộ quân phục của mình rằng, tôi chưa từng nhận chút lợi ích nào từ ông ta, cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện gì vi phạm kỷ luật”.
“Vừa rồi Hoàng Phúc Đào gọi điện cho tôi, nói rằng có rất nhiều người chết ở đây, tôi nghĩ rằng xảy ra bạo loạn, vì vậy mới dẫn theo một nhóm vệ sĩ của doanh trại nhanh chóng tới đây”.
“Quân hầu, những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật, xin quân hầu cứ việc kiểm tra!”
Thực ra Triệu Thiên Cực không phải là người tham sống sợ chết, nguyên nhân khiến anh ta hành xử căng thẳng như vậy không chỉ vì sức ép của quân hầu mà còn vì sợ rằng thần tượng sẽ hiểu nhầm mình rằng mình là một kẻ phản bội xảo quyệt.
Anh ta thà chết chứ không muốn quân hầu hiểu nhầm rằng anh ta là loại người tiểu nhân bỉ ổi đó.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chăm chú vào mắt của Triệu Thiên Cực, cũng không bắt được bất kỳ dấu vết dối trá nào trong mắt người kia, ngược lại nhìn thấy được sự kiên cường cùng lòng trung thành sâu sắc.
Có thể thấy được Triệu Thiên Cực không hề nói dối.
Ngay sau đó, Diệp Vĩnh Khang lại từ từ đưa ánh mắt về phía Hoàng Phúc Đào, bình tĩnh nhắc lại những lời đối phương vừa nói: “Vừa nãy ông bảo tôi thử động vào ông xem đúng không?”
“Không… không, không, không… tôi không có…”
Mặc dù đến bây giờ Hoàng Phúc Đào vẫn chưa biết thân phận thật sự của Diệp Vĩnh Khang, nhưng từ thái độ và cách xưng hô của Triệu Thiên Cực đối với anh không khó để nhìn ra, người này có lai lịch đáng sợ đến mức nào!
“Mẹ kiếp, tôi nghe thấy rồi, ông còn không chịu thừa nhận, Hoàng Phúc Đào, ngày chết của ông đến rồi!”
Danh Sách Chương: