Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thánh Nữ Loan Loan vội vàng vỗ lên trên ngực bảo đảm: “Lần này nhất định là được, tuyệt đối sẽ không sai đâu, tôi đã tính toán chuyện này tận mấy năm trời rồi….”

Nói được một nửa, Loan Loan đột nhiên nhận ra bản thân lại vừa nói lỡ miệng.

Diệp Vĩnh Khang nói với vẻ bông đùa: “Ồ, hoá ra đã mấy năm trời luôn rồi, xem chừng cũng chẳng phải là ngẫu nhiên nhỉ”.

Gương mặt xinh đẹp của Thánh Nữ Loan Loan đỏ bừng cả lên, vội vàng giải thích: “Mấy năm trời thì làm sao, chuyện này nói lên rằng tôi có tầm nhìn xa trông rộng, nào có giống như anh, mỗi ngày đều chỉ thấy có mũi chân của mình”.

“Được được được, cô nhìn xa trông rộng, muốn bao xa là có bao xa đã được hay chưa?”

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt cực kỳ quái dị liếc nhìn đối phương, híp mắt cười nói: “Ừ, quả thực tôi có thể nhìn được mũi chân của mình, thế nhưng cô thì chắc chắn là không được”.

“Tại sao tôi lại không được?”

Thánh Nữ Loan Loan nghi hoặc hỏi.

Diệp Vĩnh Khang cười ha ha nói: “Cổ ngữ có câu, phụ nữ cúi đầu không thấy mũi chân mới gọi là tuyệt sắc”.

Thánh Nữ Loan Loan ngơ ra mất một lúc, sau khi phản ứng trở lại thì mặt đỏ tới độ như thể sắp sửa chảy ra nước tới nơi: “Cái tên lưu manh thối tha nhà anh, sao trong đầu toàn là mấy thứ linh tinh thế hả?”

Hình tượng tổng thể của Thánh Nữ Loan Loan có khuynh hướng như một viên ngọc bích, thế nhưng nơi nào nên có thì cũng chẳng mơ hồ chút nào, điển hình của kiểu bé cái gì lớn cái gì.

Hơn nữa mọi bộ phận trên người cô ta lại chẳng có bất cứ điểm nào không cân đối, có cảm giác giống như một nữ chiến sỹ trẻ tuổi xinh đẹp trong anime.

Lái xe trên bãi sa mạc vô biên vô cùng sảng khoái, Diệp Vĩnh Khang đạp chân ga hết mức mà lao đi.

Chặng đường hơn một trăm cây số chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ đã tới được khu vực mà Loan Loan nói.

“Quả nhiên ở nơi này!”

Thánh Nữ Loan Loan nhìn ra phía trước bằng cặp mắt phát sáng.

Trên bãi sa mạc không xa trước mắt, đem ra so sánh thì màu sắc lại trầm hơn một chút, bên trên chằng chịt đầy những khe rãnh xếp lộn xộn nhau.

Nhìn ra xa thì có hơi giống một đám rắn hổ mang đang bò ngoằn ngoèo trên mặt đất, nếu như ai mắc hội chứng sợ lỗ thì chắc chắn sẽ nổi hết cả da gà.

Hai người dừng xe xong xuôi, Thánh nữ Loan Loan bước xuống xe, chỉ vào những cái rãnh gồ lên giao nhau chằng chịt trước mắt, nói: “Mặc dù Huyền Thổ Giáp chỉ có thể hoạt động tại một khu vực cố định, thế nhưng nó lại không hề đứng yên bất động bên trong khu vực đó”.

“Rất nhiều thời gian nó đều sẽ chuyển động qua lại như con thoi bên trong lòng đất, vậy nên mặt đất sẽ xuất hiện những khe rãnh gồ lên như rắn hổ mang”.

Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn những khe rãnh kia, sau đó khẽ gật đầu, cũng cảm thấy những khe rãnh này tương đối đặc biệt, không có bất cứ vết tích phong hoá nào, tuyệt đối không phải loại địa hình đặc thù tự nhiên hình thành nên.

“Diện tích của nơi này cũng không nhỏ, cô định lôi thứ đó ra khỏi lòng đất như thế nào?”

Diệp Vĩnh Khang lên tiếng hỏi, mặc dù khu vực này không vô biên bất tận như bãi sa mạc kia, thế nhưng diện tích ít nhất cũng hơn một cây số.

Nếu như không có phương pháp đặc thù khiến cho Huyền Thổ Giáp kia chủ động xuất hiện thì không thể chỉ dựa vào sức người đào xới bãi sa mạc này lên.

“Yên tâm đi, chuyện này quá đơn giản”.

Thánh nữ Loan Loan lên tiếng nói: “Huyền Thổ Giáp thích máu nhất trong số năm chiến giáp ngũ hành Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ, sự nhạy cảm của nó với máu không hề thua kém loài cá mập nơi biển khơi”.

“Đặc biệt là máu người, chỉ cần xuất hiện một chút vị máu tanh thôi thì nó sẽ lập tức xuất hiện ở nơi phát ra vị máu tanh đó…Ơ, anh cách tôi xa như thế làm gì?”

Diệp Vĩnh Khang vừa mới đứng ra xa để giữ khoảng cách với Loan Loan nhún nhún vai nói: “Cô đừng hòng làm gì tôi, tôi bị thiếu máu”.

Thánh Nữ Loan Loan nhíu mày nói: “Anh có phải là đàn ông không thế, không thể để cho một cô gái như tôi làm chuyện này đúng không?”

“Lại nói, cũng không cần anh phải mất bao nhiêu máu, đại khái chỉ cần khoảng một cốc là được rồi”.

“No! No! No!”

Diệp Vĩnh Khang xua tay nói: “Dù gì cũng nói với cô rồi, tôi bị thiếu máu, nhìn khí nóng của cô mạnh như thế, rút lấy mấy cốc máu vừa khéo hạ hoả luôn”.

Mặc dù đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói thì mấy chuyện như đổ máu không hề xa lại, khi trước lúc còn ở trên chiến trường, vấn đề này còn nhiều như cơm bữa.

Ban đầu khi Điện Long Thần vừa mới thành lập chưa được bao lâu, thực lực vẫn chưa cường đại tới thế, trong một lần đại chiến tất cả đều bị đánh bại.

Sử Nam Bắc một mình đọ sức với đại đội có thế lực khủng bố của quân địch ba ngày ba đêm, lúc Diệp Vĩnh Khang liều chết cứu hắn ra từ trong thiên quân vạn mã, hắn đã máu thịt lẫn lộn, máu trên người sắp sửa chảy cạn luôn rồi.

Khi đó Điện Long Thần đã bị đánh tan, chỉ còn lại một mình Diệp Vĩnh Khang, vẫn may là tìm được một túi cứu thương, bên trong có một số công cụ cứu thương đơn giản.

Diệp Vĩnh Khang bận rộn một hồi cũng coi như giúp Sử Nam Bắc cầm được máu.

Thế nhưng lượng máu mà Sử Nam Bắc mất đi thực sự quá nhiều, còn trì hoãn nữa thì chắc chắn không thể giữ nổi tính mạng.

Dưới tình thế cấp bách, Diệp Vĩnh Khang đã lấy ra một ống tiêm từ trong túi cứu thương, hút từng ống từng ống máu từ trên người mình rồi tiêm vào trong cơ thể Sử Nam Bắc.

Cách làm này của Diệp Vĩnh Khang cũng là vạn bất đắc dĩ, nếu như xuất hiện chút sơ suất gì thì Sử Nam Bắc sẽ bỏ mạng ngay tại chỗ.

Cũng may nhóm máu của hai người tương thích với nhau, cộng thêm tố chất cơ thể cường hãn của Sử Nam Bắc, sau đó hắn đã sống lại như một kỳ tích, chẳng bao lâu sau đã có thể chạy nhảy linh tinh rồi.

Sau này cách làm này của Diệp Vĩnh Khang cũng trở thành một văn hoá tinh thần trong Điện Long Thần, mỗi lần gặp phải tình cảnh này, việc rút ống tiêm ra hút máu của mình rồi tiêm cho đồng đội đã trở thành chuyện quá đỗi bình thường.

Sử Nam Bắc đã từng nói một câu nửa thật nửa đùa, hắn nói trên người các anh em của Điện Long Thần đều đang chảy dòng máu của nhau, chuyện này chẳng khác gì anh em ruột thịt, các anh em trong Điện Long Thần thật ra đều là người thân có cùng quan hệ huyết thống.

Mặc dù câu nói này có ý đùa, thế nhưng ý bên trong lại không tầm thường chút nào.

Một trăm nghìn tướng sĩ của Điện Long Thần bền chắc như thép, trước nay chưa từng xảy ra bất cứ lần nào bỏ rơi đồng đội, lực ngưng tụ cường hãn này là thứ mà những thế lực khác không thể theo kịp.

Vậy nên ở trong mắt Diệp Vĩnh Khang, máu là một thứ vô cùng quý giá, nếu như không phải dưới tình cảnh vạn bất đắc dĩ thì tướng sĩ của cả Điện Long Thần đều vô cùng quý trọng máu của bản thân.

“Anh không phải là đàn ông!”

Thánh nữ Loan Loan bị Diệp Vĩnh Khang làm cho tức phát điên, trong lúc bất lực chỉ đành rút ra một con dao nhỏ, chuẩn bị dùng máu của mình để dụ Huyền Thổ Giáp xuất hiện.

Thế nhưng vào lúc mà cô ta chuẩn bị cắt đứt cổ tay của mình thì ở nơi không xa phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người mơ hồ.

“Hử, sao nơi này lại có người vậy chứ?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, có cảm giác sự việc không được hợp lý lắm.

Bãi sa mạc này địa thế bằng phẳng bất tận, ban nãy bốn bề vẫn không có một bóng người nào, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một bóng người như bước tới từ hư không.

Thánh nữ Loan Loan ngẩng đầu lên liếc nhìn về phía bóng người mơ hồ phía xa, sau đó vui mừng hô lên: “Là Huyền Thổ Giáp, không ngờ nó lại tự mình xuất hiện!”

Nói rồi Thánh nữ Loan Loan gấp gáp chuẩn bị chạy qua bên đó.

“Chờ đã!”

Diệp Vĩnh Khang nhìn về phía bóng người mơ hồ nơi xa, nhíu mày nói: “Nếu như không có nguyên nhân đặc biệt khác, Huyền Thổ Giáp có tự động chui ra khỏi đất hay không?”

Thánh nữ Loan Loan cũng đột nhiên hoàn hồn trở lại, nói với vẻ mặt nghi hoặc: “Nói cũng phải, Huyền Thổ Giáp nên ở dưới lòng đất mãi chứ, sao lại đột nhiên chạy ra ngoài rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK