Dứt lời, mấy chục tên đàn ông lực lưỡng đột nhiên tiến lên một bước, nắm chặt tay lại, ánh mắt đầy dữ tợn và phấn khích.
Diệp Vĩnh Khang thở ra một hơi, sốt ruột nói: "Mày nghĩ nói nhảm nhiều thế thì thú vị lắm à?"
Đao Kiệt nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang vài giây, sau đó đột nhiên cười nói: "Được, gan phết đấy, nhưng tao hi vọng lát nữa miệng lưỡi mày vẫn cứng được như bây giờ, lên cho tao!"
Có lệnh, hàng chục tên đàn ông lực lưỡng với vẻ mặt dữ tợn chuẩn bị lao về phía trước.
"Anh Lực mở máy rồi!"
Lúc này, một tiếng hô vang lên từ một phòng bên hông phòng tập boxing.
"Cái gì, Anh Lực mở máy rồi à? Thế thì tốt quá!"
Vẻ mặt Đao Kiệt vô cùng hưng phấn, hung ác nói về phía Diệp Vĩnh Khang: "Cho mày nhảy nhót thêm hai phút, đứng đó đợi đi!"
Nói xong hắn vội vàng đi ra cửa.
Mấy chục tên đàn ông lực lưỡng sợ Diệp Vĩnh Khang bỏ chạy, liền nhanh chóng tiến lên vây quanh anh.
"Này thằng kia, mày đen thật đấy, đụng đúng phải lúc anh Lực mở máy, lát nữa đừng đái ra quần đấy nhé, ha ha ha!"
"Đúng là may, anh Lực chết máy đã hai ngày, cuối cùng cũng mở máy rồi, xem ra đấu trường đêm nay hay rồi đây!"
Đám người bàn tán ầm ĩ, không khó để nhận ra từ ánh mắt và biểu cảm của họ rằng nhóm người này dường như rất ngưỡng mộ người đàn ông tên là anh Lực.
Chết máy? Mở máy?
Diệp Vĩnh Khang khẽ sờ cằm, hai chữ này sao nghe quen tai thế nhỉ?
Một lúc sau, Đao Kiệt vội vàng chạy lại, cười với Diệp Vĩnh Khang với vẻ mặt khinh thường: "Thằng nhãi, mày may đấy, anh Lực muốn gặp mày!"
Đang nói, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng ‘thùm thùm thùm’, giống như có vật nặng nào đó va đập, sàn nhà theo đó mà rung lên.
Danh Sách Chương: