Chương 831
Phan Vân Thiến cảm thấy đầu mình như bị một cái búa nặng đập vào, mỗi một lần nện xuống, cô ta lại cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung đến nơi rồi.
Nỗi đau và nỗi sợ hãi dữ dội khiến cô ta mất hết vẻ cao cao tại thượng vừa rồi.
“Vĩnh Khang, thế được rồi”.
Mãi cho đến khi Hạ Huyền Trúc nói nhẹ, Diệp Vĩnh Khang mới kéo tóc của Phan Vân Thiến và ném cô ta xuống đất.
Nhìn thấy Hạ Huyền Trúc bước tới, Diệp Vĩnh Khang hung hăng đá vào đầu Phan Vân Thiến, tức giận nói: “Quỳ xuống, vợ tao muốn nói chuyện!”
Phan Vân Thiến nào dám không tuân theo, cô ta nhanh chóng bò dậy từ mặt đất run rẩy, quỳ tử tế trên mặt đất, trên đầu, trên mặt, trên tóc đều có máu, giống như một hố máu vậy.
Hạ Huyền Trúc đi đến trước mặt Phan Vân Thiến, cúi xuống nhìn đối phương vài giây rồi bình tĩnh nói: “Phan Vân Thiến, tôi thừa nhận việc đánh người là lỗi của chúng tôi, nhưng những gì xảy ra hôm nay đều là do cô mà ra”.
“Việc đã đến nước này, tôi cũng không muốn nói gì thêm nữa. Sau các người muốn là gì thì làm, muốn giở trò gì thì cứ giở ra đi, tất cả cứ đổ lên đầu Hạ Huyền Trúc tôi đây này”.
“Cút đi!”
Hai chữ cuối cùng Hạ Huyền Trúc đội nhiên quát lớn.
Phan Vân Thiến lúc này nào dám kiêu ngạo, nghe xong hai chữ này liền loạng choạng chạy về phía xe, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Vừa rồi, tên bạn nhảy ăn mặc lòe loẹt vô cùng kiêu ngạo kia thấy tình hình không ổn, đang định lẻn rời đi, nhưng đột nhiên nghe thấy Hạ Huyền Trúc hét lên: “Dừng lại!”
Tên đó run rẩy quay người lại, trong lòng hoảng hốt nhưng trên mặt lại giả bộ bình tĩnh: “Còn muốn gì nữa”.
Hạ Huyền Trúc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, sau đó trầm giọng nói: “Vĩnh Khang”.
“Hả?”
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, không hiểu sao vợ đột nhiên gọi anh làm gì.
“Đánh”.
“Hửm?”
“Đánh!”
Hạ Huyền Trúc cao giọng.
Diệp Vĩnh Khang sững sờ hồi lâu, sau đó mới ồ lên, lao vào đánh tên đó một trận.
Đến khi tên đó bị đánh quỳ xuống đất xin lỗi Tô Tô và Tiểu Mã, Hạ Huyền Trúc mới để đối phương rời đi.
“Vợ, sao hôm nay em lại ghê gớm thế chứ? Đây có còn là vợ anh nữa đâu, là nữ vương thì có, hahaha!”
Diệp Vĩnh Khang giơ ngón tay cái lên với Hạ Huyền Trúc.
Mặc dù bây giờ Hạ Huyền Trúc đã không còn ngăn cản việc anh đánh người nữa, nhưng anh không ngờ Hạ Huyền Trúc lại chủ động bảo anh đánh người.
Thiên Diệp Nhi ở một bên cũng giơ ngón tay cái lên cười: “Sếp Hạ, chị vừa rồi ngầu quá đi, quá khí chất luôn, nếu không vào giang hồ quả thực là đáng tiếc”.
Hạ Huyền Trúc hít một hơi thật sâu, giọng điệu vừa lo lắng vừa kiên quyết, chậm rãi nói: “Mọi chuyện rối tung lên rồi, cũng chả có gì khác biệt. Cho dù Lưu Tử Phong có muốn chém tôi thành trăm mảnh, ít nhất hôm nay cũng phải lấy lại được công bằng!”