Chương 855
Bởi vì dòng máu đang chảy trong người anh chính là huyết mạch của gia tộc họ Diệp phương Bắc!
Lúc này nếu Trần Tiểu Túy ở bên cạnh, nhất định cô ấy sẽ bị biểu cảm của Diệp Vĩnh Khang dọa sợ.
Gương mặt đó không hề dữ tợn cũng không tàn bạo, ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Nhưng loại bình tĩnh này khác với bình tĩnh thông thường, tựa như sự bình tĩnh khi mạch nước ngầm chuyển động, lại tựa như sự yên ắng đến rùng mình của hầm băng, chỉ cần một chút rung động thì sự bình tĩnh này sẽ bộc phát thành sự tàn sát có thể hủy diệt cả đất trời!
Ngoài Diệp Vĩnh Khang ra thì không một ai có thể hiểu được “cảm tình” đặc thù mà anh dành cho gia tộc này.
“Nhà họ Diệp à, đây là do các người tự làm tự chịu”.
Diệp Vĩnh Khang lẩm bẩm, gằn ra mấy chữ, sau đó mới lái xe chạy đến một mảnh đất trống hoang vu hẻo lánh ngoài thành phố.
Sau đó, anh mở cửa xuống xe, dựa vào đầu xe, ung dung châm một điếu thuốc rồi lặng yên chờ một vài người xuất hiện.
Anh hiểu rất rõ đám người nhà họ Diệp kia là kẻ như nào, cứ cho là bọn họ nhận cái tên ẻo lả Lưu Tử Phong này làm con nuôi thì cũng không bao giờ vì anh ta mà dùng quan hệ tác động lên toàn bộ giới giải trí.
Mục đích bọn họ làm vậy không cần nghĩ cũng biết.
Ầm ầm… Quả nhiên, điếu thuốc của Diệp Vĩnh Khang mới được hút một nửa thì một chiếc xe nhỏ màu đen phóng đến nhanh như chớp.
“Cháu Vĩnh Khang à, đã lâu không gặp”.
Một lão già tóc hoa râm bước xuống từ trong xe, khung xương hơi nhỏ hơn người bình thường, cằm cũng rất nhọn nhưng lại có một đôi mắt sáng quắc, lúc mỉm cười lại khiến người ta không lạnh mà run.
“Diệp Văn Sơn, hóa ra ông chính là bố nuôi của thằng ẻo lả kia, đúng là khiến tôi không ngờ đấy”.
Diệp Vĩnh Khang hờ hững lên tiếng.
Lời này của anh cũng không sai, bởi vì Diệp Vĩnh Khang thật sự không ngờ người này sẽ là Diệp Văn Sơn.
So về thân phận thì Diệp Vĩnh Khang còn phải gọi Diệp Văn Sơn là bác cả.
Đây là một con cáo già miệng nam mô, bụng bồ dao găm điển hình.
Ban đầu, sau khi bố mẹ Diệp Vĩnh Khang xảy ra chuyện, tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều dần dần xa lánh anh, ruồng bỏ anh.
Chỉ có mỗi bác cả đối xử với anh thân thiết dễ gần, giống như chẳng có gì thay đổi.
Hồi đó Diệp Vĩnh Khang cũng xem ông ta như người đáng tin nhất.
Sau đó kết quả lại là, khi Diệp Vĩnh Khang nói ra mật mã của một tài khoản ở nước ngoài mà bố mẹ anh để lại, thì bác cả lúc này mới đột nhiên lộ ra răng nanh sắc nhọn!
“Ha ha, tuổi đã già nên thích làm mấy chuyện đề bạt người trẻ, thằng con nuôi của bác tuy bên ngoài yếu đuối nhưng trong xương cốt lại có một nguồn sức mạnh tàn nhẫn, vì để đạt được mục đích mà có thể làm tất cả mọi chuyện, điều này rất giống tính cách bác”.
Diệp Văn Sơn cười nói tiếp: “Chẳng qua là con nuôi cũng chỉ là con nuôi mà thôi, một người ngoài sao có thể so với tình thân máu mủ, cháu Vĩnh Khang thấy đúng không?”
“Tình thân máu mủ ư?”
Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng cười đáp: “Bốn chữ này thốt ra từ miệng ông sao mà khiến tôi thấy mắc cười quá?”
“Diệp Văn Sơn, hôm nay chúng ta không cần lòng vòng nữa, tôi thấy ông tốn công sức nhiều thế, lý do chỉ có một, chắc là bệnh tình thằng nhãi kia lại nặng hơn rồi chứ gì!”