Chương 693
Lãnh Tu thân là thủ lĩnh sứ thần dưới trướng Vua Đông Hải, đương nhiên không phải một kẻ tuỳ tiện, không chỉ có võ thuật cao cường mà còn có tính cách trầm ổn, đầu óc bình tĩnh, rất ít chuyện có thể khiến cho cảm xúc của anh ta dao động mãnh liệt.
Thế nhưng chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ của ngày hôm nay, cảm xúc của anh ta lại giống như xe đi qua núi, hết lên cao lại xuống thấp, khiến cho anh ta tự cảm thấy đầu óc hơi ngơ ngẩn.
Cậu Diệp tướng mạo bình thường đang đứng bên cạnh kia rốt cuộc là người như thế nào?
Ban nãy hai tên Ngưu Vương và Thử Vương mà người khác nghe danh thôi cũng đủ khiếp sợ, thế tiến công long trời lở đất ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cứ giống như là trò chơi nhà chòi của trẻ con.
Khiến Lãnh Tu cảm thấy chấn động nhất là sau khi cậu Diệp xử lý xong tất cả lại chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một lần, cứ như chỉ vừa mới làm một chuyện bình thường như là ăn cơm đi ngủ.
“Đừng nhìn nữa, còn nhìn tôi nữa thì tôi sẽ hoài nghi ở phương diện nào đó anh có vấn đề đấy”.
Lúc Lãnh Tu vẫn đang sững sờ, Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa đột nhiên lên thốt ra một câu.
“A? Ờ ờ, tôi không có cố ý”.
Lãnh Tu ngây ngẩn một lúc mới phản ứng trở lại, từ lúc lên xe tới giờ, anh ta vẫn cứ nhìn Diệp Vĩnh Khang không chớp mắt.
“Cậu Diệp, tiếp theo chúng ta chuẩn bị làm gì đây?”
Lãnh Tu điều chỉnh lại cảm xúc, lên tiếng hỏi.
Diệp Vĩnh Khang khẽ dùng tay xoa cằm: “Đám Mao Vương Cẩu Vương gì đó đang ở đâu?”
Lãnh Tu vội vàng đáp lời: “Mấy tên Cầm Tinh Vương dưới trướng Mã Càn Khôn hành tung bí hiểm, rất khó để định vị được chính xác vị trí của bọn chúng”.
“Thế nhưng có hai trường hợp ngoại lệ, hai người này là vợ chồng, lần lượt là Hổ Vương và Thỏ Vương, bởi vì Thỏ Vương thích pha chế rượu nên hai người có kinh doanh một quán bar ở khu thành phố, hầu như ngày nào cũng ở đó, số còn lại thì tôi không biết nữa”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Ngồi trước dẫn đường, tới quán bar đó trước đã”.
Những ai thích cuộc sống về đêm ở thành phố Đông Hải đều biết có một quán bar tên Mị Thỏ ở khu Thị Đông.
Quán bar này có quy mô nhỏ, trang trí bên trong cũng rất bình thường, nhưng đồ uống lại bán đắt gấp mấy lần những quán bar cao cấp khác.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến độ đông khách của quán mỗi đêm. Nếu không đặt chỗ trước thì phải báo mức chi tiêu thấp nhất, nếu vào ngày lễ tết hoặc cuối tuần, nếu mức chi tiêu thấp nhất không từ năm mươi nghìn tệ trở lên thì chắc chắn sẽ không giành được chỗ.
Tất nhiên, những người chi tiền vào nơi này cũng không phải là kẻ ngốc, mặc dù nơi đây được trang trí đơn giản, đồ uống đắt hơn một chút, nhưng quán bar này lại có một báu vật mà những quán bar khác không thể sánh được.
Báu vật này chính là bà chủ quán bar, một người phụ nữ được gọi là chị Thỏ.
Không ai biết tuổi thật của chị Thỏ, trên người cô ta vừa có sức sống của một cô gái tuổi đôi mươi, vừa có nét quyến rũ riêng của một người phụ nữ ba mươi, cũng như sự lãnh đạm của một người phụ nữ bốn mươi tuổi.
Cô ta vô cùng thích mặc bộ đồ bó sát màu hồng và quần tất mỏng màu trắng, trên đầu luôn đội hai chiếc tai thỏ bông, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cô ta cũng thấy tâm tư rối loạn.
Chị Thỏ rất dễ tính, hay cười với mọi người, thậm chí nếu gặp khách hàng đẹp trai thì cô ta sẽ chủ động mời đối phương uống ly cocktail do mình tự pha.
Vô số người đàn ông tình nguyện bỏ ra số tiền lớn để nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của chị Thỏ.
Nhưng bọn họ chỉ ngưỡng mộ, thán phục chị Thỏ chứ trong lòng không có ý gì khác.