Mao Tiểu Huy mỉm cười: "Nói cho cô biết, mẹ của Tử Yên là Triệu Hương Lô".
"Tại sao?"
Sở Phi Yến ngẩn ra.
Nhìn thấy hai người nói cười trước mặt, Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Chỉ cần cái miệng dẻo, cái mặt dày của Mao Tiểu Huy mà có thể cua gái cả trên đường thám hiểm, quả là khiến người ta khâm phục.
Dưới sự hướng dẫn của Mao Tiểu Huy, đã tiết kiệm được ít nhất một giờ hành trình, từ tảng đá lớn ở lưng chừng núi đi lên phía trước hơn mười phút, liền nhìn thấy một cửa hang có ánh sáng bên trong.
"Có một loại khoáng chất đặc biệt trong hang động này.
Đó là nơi duy nhất trong cả ngọn núi mà con trăn mào gà không dám vào".
"Vì vậy, những người bắt rắn sẽ tập trung trong hang động này sau khi lên núi, đợi đến khi con trăn mào gà xuất hiện rồi mới nghĩ cách giải quyết".
Đến gần cửa hang, Mao Tiểu Huy, tên cà lơ cà lất trên đường đi này bây giờ cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Kỳ thật tôi muốn nói là, người trong động này còn hung tàn hơn con trăn mào gà kia nhiều”.
"Vậy nên lát nữa mọi người phải giữ vững tinh thần, đừng nói linh tinh, cũng đừng tọc mạch vào chuyện người khác, khiến mình càng ít bị chú ý càng tốt".
Nói xong, cả ba cùng đi về phía cửa hang.
Vừa bước đến cửa hang đã ngửi thấy một mùi đất tanh nồng, chắc đây là mùi của loại khoáng vật đặc biệt mà Mao Tiểu Huy đã nói.
Lối vào hang tương đối hẹp, mỗi lần chỉ có thể đi một người, hơn nữa còn phải cúi đầu đi vào hang.
Nhưng càng vào sâu thì không gian càng rộng, đi đến cuối là một khoảng trống lớn rộng bằng năm sân bóng rổ.
Có hàng chục người ngồi trên mặt đất trong hang, có kiểu thì đi theo nhóm từ ba đến năm người, có kiểu thì đi một mình.
Hầu hết mọi người đều im lặng, chỉ có vài người hạ thấp giọng thì thầm với nhau, bầu không khí có vẻ rất ngột ngạt.
Sở Phi Yến lo lắng nắm lấy góc áo của Diệp Vĩnh Khang, Mao Tiểu Huy đi phía trước, như thể đã quen đường, thỉnh thoảng gặp người quen còn mỉm cười gật đầu chào.
Ba người chọn một chỗ khá rộng rãi, vừa định ngồi xuống thì đột nhiên có hai người có râu quai nón trông giống hệt nhau bước tới, thô lỗ nói: "Cút qua bên khác đi, chỗ này bọn này muốn ngồi".
Sở Phi Yến nghe vậy lập tức không vui: "Dựa vào cái gì, rõ ràng chúng tôi …"
Vừa nói được nửa chừng, Mao Tiểu Huy đột nhiên vươn tay che miệng Sở Phi Yến, vội vàng nói với hai người sinh đôi có râu quai nón: "Hai vị đại ca, đây là em họ của tôi.
Có chút hâm hâm, xin hai vị rộng lượng tha thứ, tôi sẽ lau sạch chỗ này cho hai vị, mời hai vị ngồi".
Mao Tiểu Huy vừa nói, vừa đưa tay giữ miệng Sở Phi Yến, tay kia kéo Diệp Vĩnh Khang, đi đến một góc cạnh vách động rồi ngồi xuống.
Danh Sách Chương: