Chương 860
Diệp Văn Sơn biến sắc.
Xem ra ông ta vẫn đánh giá thấp sức chiến đấu của Diệp Vĩnh Khang rồi.
Động cơ của chiếc xe này là phân khối lớn được cải tiến, tốc độ cực mạnh, dù là đụng vào tường gạch, nó cũng sẽ đổ xuống ngay lập tức.
Thế nhưng Diệp Vĩnh Khang lại chỉ dùng một chân đã khiến chiếc xe không thể nhúc nhích.
Càng đáng sợ hơn là vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang lại thoải mái như thể đang làm một chuyện bình thường trong ngày như ăn cơm, đi ngủ.
Rừm rừm!
Rừm rừm!
Diệp Văn Sơn cố gắng đạp chân ga, bốn bánh xe cuốn cỏ dại và đất cát dưới đất lên cao nhưng chiếc xe vẫn không thể nhích về phía trước dù chỉ một chút.
Dường như người chặn trước mặt không phải là một người mà là một ngọn núi lớn không thể vượt qua.
Ầm!
Diệp Vĩnh Khang bỗng tách chân ra bổ mạnh vào đầu xe, cả chiếc xe bỗng rung lắc cực mạnh, đầu xe bị bổ thành một cái hố lớn, cửa kính xe và kính chắn gió bỗng chốc vỡ nát.
Diệp Văn Sơn cũng bị đụng vào khiến mặt dính đầy máu, còn bị mảnh vỡ kính xe đâm vào, trông cực kỳ đáng sợ.
“Diệp Vĩnh Khang, cậu đừng làm bậy, tôi thừa nhận bây giờ cậu không như ngày trước, nhưng lẽ nào cậu nghĩ như thế là có thể khiến cả nhà họ Diệp lung lay được sao?”
Diệp Văn Sơn mặc kệ cơn đau trên mặt, ông ta đã cảm nhận được sát khí mãnh liệt trên người Diệp Vĩnh Khang nên vội vàng cố ý nhắc đến nhà họ Diệp.
“Chắc cậu cũng biết rõ phong cách của nhà họ Diệp, dù bản thân cậu không sợ chết nhưng cậu cũng phải nghĩ đến vợ và con gái mình chứ, còn bạn bè bên cạnh nữa, lẽ nào cậu muốn họ cũng chết theo cậu sao?”
Diệp Văn Sơn tiếp tục chỉ rõ cái lợi và cái hại ra, mong có thể khiến Diệp Vĩnh Khang kiềm chế lại.
“Ha ha ha ha ha!”
Nhưng không ngờ nghe ông ta nói thế, Diệp Vĩnh Khang không chỉ không lộ ra chút vẻ do dự mà ngược lại còn ngang nhiên bật cười thành tiếng.
“Diệp Văn Sơn, nếu tôi muốn đối phó với nhà họ Diệp thật thì cũng dễ dàng như đạp một con kiến thôi, cần gì phải dùng đến hai từ lung lay chứ?”
Diệp Vĩnh Khang thú vị cười nhìn Diệp Văn Sơn.
Diệp Văn Sơn sững sờ, trong lòng bỗng có linh cảm không lành, trầm giọng nói: “Diệp Vĩnh Khang, rốt cuộc cậu có thân phận gì?”
Lúc này Diệp Văn Sơn mới phản ứng lại, ông ta bỗng phát hiện sự tự tin và khinh thường trong mắt Diệp Vĩnh Khang chính là thái độ từ sâu tận đáy lòng, không chỉ là vì sức chiến đấu của anh hay oán hận với nhà họ Diệp.
Nếu không phải đứng ở vị trí trên cao thời gian dài, có quyền lực và địa vị cực cao thì tuyệt đối sẽ không thể có ánh mắt kiêu ngạo và khinh thường cùng với thần thái nhìn đời bằng nửa con mắt đó.
Thế nên lúc này Diệp Văn Sơn có thể chắc chắn Diệp Vĩnh Khang không hề đơn giản như thế.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt nói: “Nói cho ông biết cũng không sao. Diệp Văn Sơn, ông dựng tai lên mà nghe cho kỹ đây!”