“Lý Bồi Hùng, khí phách hiên ngang vừa rồi của ông đâu? Ông ra vẻ tiếp tôi xem xem nào, mẹ kiếp, lần này đã biết sự lợi hại của anh Diệp chưa!”
Lưu Đại Hùng một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Lý Bồi Hùng.
Vừa nãy ông ta bị Lý Bồi Hùng đốp lại vài câu, trong lòng vẫn còn đang tức hừng hực.
“Mấy người cho rằng như vậy đã có thể khiến tôi chống đỡ không nổi sao?”
Lý Bồi Hùng trừng mắt lên nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người coi thường tôi quá rồi đấy, biết người chống lưng cho tôi là ai không?”
“Nghe cho kỹ đây, tên của ông ấy là Hạ Đức Giang!”
Gì cơ!
Nghe thấy ba từ Hạ Đức Giang, sắc mặt của Lưu Đại Hải lập tức thay đổi.
Trước đây chỉ biết Lý Bồi Hùng có bối cảnh rất mạnh, nhưng không thể ngờ được, người này lại chính là Hạ Đức Giang!
Hạ Đức Giang không phải doanh nhân bình thường, đừng nói là khu vực Giang Bắc này, miễn là các ngành liên quan đến xây dựng trong toàn tỉnh này đều do ông ta quản lý!
Đối diện với quyền lực, tiền bạc không đáng được nhắc đến!
Lúc này, Lý Bồi Hùng đã gọi điện thoại cho Hạ Đức Giang, chỉ cần còn sự ủng hộ của hậu thuẫn này, cho dù trời có sập xuống cũng đừng hòng đả thương ông ta!
Tim của Lưu Đại Hải đã nhảy tới tận cổ họng, ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang theo bản năng.
Nhưng ông ta thấy Diệp Vĩnh Khang vẫn bình thản lướt điện thoại, không hề cảm nhận được sự nguy hiểm đang ập tới.
Lúc này, Lưu Đại Hải đặc biệt muốn nói cho Diệp Vĩnh Khang biết Hạ Đức Giang là nhân vật như thế nào.
Tuy nhiên Lý Bồi Hùng đã nhấn gọi rồi.
Có lẽ là để ra oai, Lý Bồi Hùng cố tình bật loa ngoài, hung hăng liếc nhìn Lưu Đại Hải và Diệp Vĩnh Khang một cái, nhưng lại nịnh nọt qua điện thoại: “Đại ca, em có chuyện này…”
“Lý Hùng, mả cha mả tổ nhà mày!”
Tuy nhiên đầu dây bên kia chưa đợi Lý Bồi Hùng nói xong đã tức giận gầm lên: “Ông đang định gọi điện thoại cho mày đây, loại chó má này, mày suýt nữa thì làm liên lụy đến ông rồi đấy!”
Lý Bồi Hùng bối rối, ông ta chưa từng thấy Hạ Đức Giang chửi thề bao giờ, càng không biết vì sao đối phương lại đột nhiên nổi cơn tam bành với mình như vậy.
“Đại ca, em là Lý Bồi Hùng đây, có phải có nhầm lẫn gì không…”
“Nhầm lẫn cái con mẹ mày!”
Ở đầu dây bên kia, Hạ Đức Giang giận dữ gầm lên: “Lý Bồi Hùng, mày nghe rõ cho ông, bắt đầu từ bây giờ, tao không còn bất kỳ quan hệ gì với mày nữa!”
“Ngoài ra, những chuyện xấu mày làm trước kia, tao đã chuẩn bị đầy đủ tư liệu rồi, sáng sớm ngày mai sẽ gửi cho bộ phận liên quan.
Mày chờ gánh chịu hậu quả đi!”
Lý Bồi Hùng như bị sét đánh, bật khóc nức nở: “Đại ca, rốt cuộc là có chuyện gì vậy…”
“Mẹ kiếp đừng gọi bố mày là đại ca nữa, ai là đại ca của mày!”
“Thằng chó, có trách thì trách bản thân mày đã đắc tội với người không nên đắc tội ấy, sau này mày tự lo cái thân mày đi!”
Bên kia nói xong liền cúp máy cái rụp.
Bộp!
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay Lý Bồi Hùng, rơi xuống đất.
Danh Sách Chương: