Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1107

“Mỗi đêm trong giấc mơ đều mơ thấy một người đàn ông da ngăm với nụ cười nhân hậu đi về phía em, nói với em rằng anh ấy là anh trai của em, sau này chỉ cần anh ấy ở đây, em sẽ không bị ức hiếp nữa”.

“Anh, anh, anh, có thể gặp được anh tốt quá rồi, sau này anh sẽ bảo vệ em chứ?”

Tần Phong phải khóc đến mức gọi là bi thương, nhân lúc Báo Đen còn đang sững sờ thì cậu ta đột nhiên dựa sát vào lòng của Báo Đen.

Báo Đen theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng bỗng nghe thấy tiếng hét xé lòng của Tần Phong: “Anh, em có anh trai rồi, anh!”

“Anh, sau này anh sẽ bảo vệ em chứ? Anh à, em rất nhớ anh!”

Tần Phong nhào vào trong ngực Báo Đen, gào khóc nức nở, cảnh tượng muốn thê lương chừng nào thì thê lương chừng ấy: “Anh, anh nói đi, trả lời em đi, anh có muốn bảo vệ em không, có cần người em trai này không, anh, em không thể thiếu anh!”

Đối mặt với cảnh tượng này, vô số người bên cạnh cũng nước mắt ròng ròng, tuyến phòng ngự tâm lý của đương sự Báo Đen cũng đã hoàn toàn bị đánh đổ, đột nhiên vòng tay qua vai Tần Phong: “Em trai, sau này chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể ức hiếp em!”

“Vâng, vâng, anh, có thể gặp được anh tốt quá rồi, em chỉ muốn cứ như thế này ở trong ngực anh trai, chỉ có điều…”

“Chỉ có điều gì cơ? Em trai, em nói đi, anh sẽ em làm chủ!”

“Chỉ là sau này sợ rằng anh sẽ không thể bảo vệ em được”.

“Hả, tại sao chứ?”

“Bởi vì…”

Tần Phong chưa nói được nửa câu, cả khuôn mặt của Báo Đen đột nhiên cứng lại, ngay sau đó, cơ thể bỗng mềm nhũn ngã sang một bên, giật giật vài cái rồi hoàn toàn tắt thở.

“Bởi vì anh đã là một người chết rồi, còn bảo vệ cái khỉ gì nữa!”

Tần Phong dường như cũng đột nhiên thay đổi thành con người khác, trong tay cầm một con dao găm hẹp dài sắc nhọn, trên đầu dao găm vẫn còn lưu lại những giọt máu của Báo Đen.

“Báo Đen!”

Người đàn ông trung niên hói đầu thấy chiến tướng số một của mình đã bị giết ngay trận đầu tiên, không khỏi hét lên một tiếng, hai tròng mắt trừng lớn đỏ bừng.

“Đừng gọi nữa, tên này bị hôi nách, tôi cũng coi như đã giúp ông dọn rác rồi đó”.

Tần Phong thờ ơ nói với ông ta một câu, sau đó ung dung đi về phía đám người Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc, híp mắt cười nói: “Xong rồi”.

“Giỏi đấy!”

Diệp Vĩnh Khang thật lòng tán thưởng Tần Phong.

Anh tâm phục khẩu phục Tần Phong.

Nếu chỉ nói về sức chiến đấu, với thực lực hiện giờ của Tần Phong, thì có mười người như cậu ta cũng chưa chắc đã là đối thủ của Báo Đen.

Nhưng cậu ta lại có thể dùng trí thông minh của mình để giết đối thủ mà không mất cọng lông nào, điều này khiến người ta phải thán phục.

Cách này tuy rằng hơi gian xảo, nhưng chém giết trên chiến trường, kẻ nào nói đến đạo đức đều là kẻ ngốc, bất kể là giở trò quỷ hay rắc phấn bột, chỉ cần có thể giết chết đối thủ, thì đều là đại anh hùng!

“Còn ai nữa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK